Snow in Snow

• Snow

19.11.08

• Chơi vơi.





Có lẽ cuộc sống muốn ta chọn lầm người trước khi gặp đúng người để rồi mới biết yêu thương quý đến mức nào...

"Khi cánh cửa hạnh phúc đóng lại, một cánh cửa khác mở ra, nhưng thường người ta chỉ tập trung vào cánh cửa đã đóng mà không để ý cánh cửa kia đã mở rồi...."

Thời gian chưa đủ để hình bóng ai đó mờ đi, nhưng sự thật lại làm cho hình ảnh đó k còn lung kinh như trước. Cứ muốn nhìn, muốn ghi nhớ mãi nhưng khó quá, từng lớp, từng lớp của cái vẻ đẹp ấy cứ bị bóc dần, xơ xác và nhuốm đầy cái màu u ám của lừa dối! Thế mà len lỏi vẫn có cái gọi là yêu thương trong đó, vẫn đủ bản lĩnh để tin rằng cái mình từng trao là chân thật. Cũng đành hiểu thôi.

Hôm nay trời rất đẹp. Nhàn nhạt. Xám xịt. Lạnh lẽo. 
Nụ cười của lũ bạn sớm mai vẫn tươi như mọi ngày...
Cái cửa bị gió đập k còn mảnh kính nào cũng vẫn hài lắm

và cái mess reply lúc 12h30 a.m cũng ấm lắm ...

Mùa đông này. Cảm xúc hẳn là chơi vơi.

Ừ. Chơi vơi. :)


" Em quay lưng với đôi mắt ướt mềm
Nhưng khô ngay bởi vì em kiêu hãnh
Sống với đời bằng khuôn mặt lạnh
Sống với đời bằng cảm giác héo khô.


Bây giờ đối với anh em cũng chẳng chờ

Chỉ cảm thấy lòng mình bức bối
Đi trên đường có lúc nào bước vội
Anh nhớ tới một người đang lặng lẽ lang thang.



Có bao giờ anh cảm thấy hoang mang

Cái mà người ta gọi là hạnh phúc..."


By Na.
19.11.08



---------------------------------------------------------------------------------

Lừa dối đã nhòa hết niềm tin
…Phản bội đã xóa hết yêu thương

Liệu .... đã xoá hết chưa ?




14.10.08

• October.




Trời vẫn nắng quá 




Bao giờ cho đến mùa đông. 
Dù trên danh nghĩa đã là đông rồi đấy thôi. 



Đông đến , hãy lạnh thôi chứ đừng mưa, mưa là nỗi nhớ .......



Một mùa qua nhanh lắm...

Đôi khi muốn viết thêm về những j sẽ ngủ yên - những gì không ngại ngần mà đến - và muộn hơn một chút để bình tâm trải lòng....




Muốn lắm một ngày hồn nhiên vô tư mà nói tạm biệt những gì đã tan trong một giấc mơ tươi đẹp 




để thấy mình biết phải đứng dậy







Mọi thứ trôi nhanh và nghiệt ngã 







- đến đớn đau -




chỉ có thể đi và đi mà không thể ngoái đầu lại được.



....


Đôi khi cần lang thang, để kiếm lại chút bình yên.
Ngang qua quảng trường - thấy những cánh diều bay cao, nhớ lại 1 lời hứa vẫn còn ấp ủ...

Tiếc lắm

Lang thang trên đường - sững sờ vì bóng dáng một người vượt lên.

Sao lại có người giống như thế...chắc chắn không thể là người đó xuất hiện ở đây được...

Giật mình nhói. Cứ vài lần như thế, sau rồi thở phào khi thấy tim không còn đau nữa.... Lang thang trên đường, ngang qua 1 tiệm CD, nghe 1 bài hát gắn liền vs kỉ niệm nào đó, dù vui hay buồn cũng thấy lòng chùng xuống. Rồi lại cười toe để quên đi cảm xúc rồi.




Có lúc lại muốn thử cảm giác đắng nghét của một ly cafe đen không đường. Nhớ hồi ấy tụi nó cafe đen, mình thì chỉ toàn đồ ngọt. Đến giờ vẫn vậy. 


Cười một mình.


Sẽ phải mạnh mẽ thật nhiều lên thôi.


By Na.
14.10.08






24.9.08

♦ 636 ngày yêu. Chia tay.





Hội ngộ rồi chia li, cuộc đời vẫn thế
Chưa hội ngộ mà đã chia li, ùh thì đời vẫn thế thôi.

"...T ko về đâu .... Na đừng chờ T nữa ...." 

8:00 p.m 22/9

Đau ! Là thế này đây ! :) Buốt. Nhói. Rát. Mặn. Đắng. Và vô vị.
Sự thật...Có phải là sự thật ko...?

Ít ỏi quá. Còn chưa đến 1 tháng.

" Tháng 10 chưa tới , ngày 6 còn chưa đến mà ....thế này làm sao Na chúc mừng sinh nhật T đây ? T nói cái j mà khó hiểu quá, Na không hiểu... Cái móc khoá nhà T, Na còn giữ đó, cái áo của T còn ở đây nè, phải đến mà lấy lại chứ ...phải đến chứ...đến chứ....."

Nước mắt, chỉ toàn là nước mắt, và 1 màu đen, của bóng đêm.

Mùi thơm từ cái áo trên tay, cố giữ thật chặt...ko muốn tỉnh giấc ......ko muốn mở mắt để thấy cuộc đời....Đêm đã trôi qua như thế nào nhỉ......



23/09/2008

Nghỉ học
Đọc p/s i love U
Sát chanh
Chườm đá
Ngủ
........

Ăn ốc
Ăn lòng nướng
Ăn kem
........
... dạo biển
... 1 vòng núi
... ko khóc, ko bik đã có phải là cười.... ko rõ .....
.... và ngủ 


[kết thúc 1 ngày rồi ]

24/09/2008

6:30am
Renggggggggggggggg ! Ko hiểu từ đâu phát ra ! 

Ko ai gọi .... chỉ là tiếng chuông báo thức , màn hình hiện chữ 

" Happy anniversary"

Hì , 24 ! 24 ! Thì ra là 24! Đã ko còn là Na của ngày hôm qua....

Cách đây 1 tháng, Na đã nói đón kỉ niệm 1 cách trọn vẹn nhất, ngay cả khi ko có T, và cũng mong vào ngày này, trong T có N, có những kỉ niệm. Đã sắp qua 24 r, hiện thực này Na chưa bao h` nghĩ đến, và lại còn xảy ra nhanh đến thế.... Phải chấp nhận thôi, T nói thế nào thì Na chỉ còn biết tin như thế đó, đau đến thế nào cũng ko biết làm cách sao để thay đổi ...! Bình tĩnh mà suy nghĩ, có lẽ mọi việc sẽ ko như thế này ... vì suy cho cùng, những j T nói là những cái hoàn toàn ko phải là bắt buộc, nó nằm trong tầm tay của con người ... Nhưng T đã nhanh chóng quyết định đến như vậy, gọn lẹ đến như vậy, dứt khoát đến như vậy thì thật sự Na ko còn j để nói nữa :) Những j T đã dạy cho Na là rất nhiều, nhiều vô cùng, là nụ cười, là những yêu thương ấm áp nhất, là những nỗi đau mà chính Na đã phải tự mình trải nghiệm, và quan trọng, dạy cho Na biết " KO CÓ GÌ LÀ MÃI MÃI " .



Na cảm ơn T nhiều nhé ! Cảm ơn về những tháng ngày T đã dành cho Na ! Những kỉ niệm tuyệt vời của năm lớp 10, những lần T ôm Na thật chặt dỗ Na nín, an ủi và cười với Na thật nhiều, luôn bên Na những lúc T có thể, tình yêu T đã dành cho Na, có lẽ hiếm có ai mang lại cho Na đc, T kưng chiều Na nhất, có thể đứng chờ cả buổi chiều trước cổng nhà để Na ló mặt, có thể đi theo sau Na cả buổi dù Na ko 1 lần quay lại nhìn, bị Na nhét cả cái bánh trung thu vào miệng, xé hết thiệp trước mặt…mà cũng ko giận ! T giỏi lắm...Tiếc là Na đã ko yêu T đc thật nhiều...đc thật nhiều.........

Đúng là cuộc đời , ko thể đoán trước đc chuyện j ........
Cuộc sống vẫn tiếp diễn ! T bảo Na đừng chờ nữa, T đã tự mình phá đi cái lời hứa đó, đó là quyền của T :)

Còn Na , sẽ vẫn là lời hứa trước khi tiễn T đi, sẽ là pé sún giỏi nhất thiên hạ, dù có chuyện j, vẫn phải vượt qua, vẫn phải sống thật tốt....!

Yên tâm T nhé, dù có thế nào đi nữa, tương lai có phải đối đầu với khó khăn của kỉ niệm đem lại, nhớ, đau, buồn, chán, Na cũng ko gục ngã đâu ... Hứa ^^

Hi vọng T luôn đc hạnh phúc, mãi mãi cười cái nụ cười ấy, vì nó rất đẹp...

Yêu T rất nhiều ..... 

Hãy cố gắng sống thật với con người mình T nhé :)


Na. 
Một ngày tầm tã mưa. :)



30.8.08

♦ 607 ngày yêu. Chia xa.



Tới rồi. Giờ phút rời xa vòng tay a.

Vội vã - và đột ngột. Mặc dù đã biết trước sẽ có ngày hôm nay, sẽ có những giây phút đau đến thắt lòng như thế này, em vẫn không đủ bản lĩnh để tiếp nhận nó. Em không còn nụ cười, chỉ là nước mắt. Khóc - khóc - khóc hoài, khóc mãi. Nhưng e đã không khóc lúc tiễn anh đi. Em đã không khóc. Em giỏi lắm, đúng ko anh ? Pé sún của a mà. Lúc ấy em thấy anh cười, mặc dù khóe mắt chỉ trực là trào ra. Nụ cười của anh, cái đã theo em suốt 2 năm dài, vẫn đẹp như vậy. " Pé Sún giỏi nhất, pé sún của T giỏi nhất thiên hạ, pé sún ko khóc nhè nữa nhé, pé sún sống thật tốt chờ T về nhé, giữ sức khỏe nghen...Cố lên. T yêu Sún nhất.! Nhất nhất đó...!"


Tim đau nhói, lí trí thực hiện công việc cuối cùng : mỉm cười. Không nói được jì, thực sự em đã không nói được lời nào. Em tệ quá. Biết bao yêu thương, biết bao suy nghĩ, em đã không thể thốt lên thành lời. Cổ họng nghẹn đắng, chỉ biết ừ, ừ và ừ. Cứ như nói rồi sẽ tuôn trào ra hết, không giữ lại được một điều jì cả. Em không khóc, khóc sẽ làm anh buồn, phải vậy ko...?





Biết sao được khi tất cả đã định :) 





Em ko nghĩ nó khó khăn thế này, có tưởng tượng đến đâu cũng ko = thực tại, khó, khó lắm ...!!! Một mai thức dậy, ko còn anh cùng đi ăn sáng, ko còn anh đón đi học về, ko còn ai dỗ dằn an ủi, ko còn 1 vòng tay ấm áp khi đông sang! Em phải chấp nhận! Em phải hòa nhập! Em phải làm quen ! Em phải mỉm cười mà nhớ đến anh chứ ko phải là nếm vị mặn của những giọt nước mắt ! Mặn, mặn đắng! Cuộc sống của anh và em, vẫn ko ngừng tiếp diễn, anh cũng đâu vui vẻ j, sang đó 1 mình, anh cũng buồn lắm, anh cũng nhớ nhà lắm , anh cũng như em nhưng anh bản lĩnh mà cười, mà sống, thế thì tại sao em ko làm đc, em đâu có thua anh ^^ Yên tâm anh nhé, pé sún sẽ chỉ vấp thui, vấp oài chạy tiếp, lại vấp, oài lại chạy tiếp, mãi thế , dù đau đến mấy, cũng ko bỏ cuộc, ko từ bỏ cuộc sống này, cố gắng thật nhiều để trưởng thành, để yêu anh nhiều hơn, xứng đáng hơn.

Đừng quên pé , đừng thay đổi , .......hãy để con người anh chứng minh những lời anh nói , một cách chân thành nhất , lời hứa cuối cùng dành cho em , anh nhé !


Ngày cuối tháng - mưa tầm tã. Ngày chia xa. 

Tạm biệt ... đi may mắn nhé anh !

 Yêu anh nhiều nhất ! 




♦ 607 ngày yêu. Chia xa.


Tới rồi. Giờ phút rời xa vòng tay a.

Vội vã - và đột ngột. Mặc dù đã biết trước sẽ có ngày hôm nay, sẽ có những giây phút đau đến thắt lòng như thế này, em vẫn không đủ bản lĩnh để tiếp nhận nó. Em không còn nụ cười, chỉ là nước mắt. Khóc - khóc - khóc hoài, khóc mãi. Nhưng e đã không khóc lúc tiễn anh đi. Em đã không khóc. Em giỏi lắm, đúng ko anh ? Pé sún của a mà. Lúc ấy em thấy anh cười, mặc dù khóe mắt chỉ trực là trào ra. Nụ cười của anh, cái đã theo em suốt 2 năm dài, vẫn đẹp như vậy. " Pé Sún giỏi nhất, pé sún của T giỏi nhất thiên hạ, pé sún ko khóc nhè nữa nhé, pé sún sống thật tốt chờ T về nhé, giữ sức khỏe nghen...Cố lên. T yêu Sún nhất.! Nhất nhất đó...!"

Tim đau nhói, lí trí thực hiện công việc cuối cùng : mỉm cười. Không nói được jì, thực sự em đã không nói được lời nào. Em tệ quá. Biết bao yêu thương, biết bao suy nghĩ, em đã không thể thốt lên thành lời. Cổ họng nghẹn đắng, chỉ biết ừ, ừ và ừ. Cứ như nói rồi sẽ tuôn trào ra hết, không giữ lại được một điều jì cả. Em không khóc, khóc sẽ làm anh buồn, phải vậy ko...? 







Biết sao được khi tất cả đã định :) 



Ko đc cùng anh ăn ly kem, đc ngắm thành phố TINA từ núi nhạn, đc hét thật to tên nhau khi đứng trước biển, đc ăn những cái bánh Trung thu 2k anh hứa " mai nay nah zí nô đi ăn trung thu sớm nghen, nô có bánh nè :D ..."

Còn đâu...??? Còn đâu anh ơi...!!!

Em ko nghĩ nó khó khăn thế này, có tưởng tượng đến đâu cũng ko = thực tại, khó, khó lắm ...!!! Một mai thức dậy, ko còn anh cùng đi ăn sáng, ko còn anh đón đi học về, ko còn ai dỗ dằn an ủi, ko còn 1 vòng tay ấm áp khi đông sang! Em phải chấp nhận! Em phải hòa nhập! Em phải làm quen ! Em phải mỉm cười mà nhớ đến anh chứ ko phải là nếm vị mặn của những giọt nước mắt ! Mặn, mặn đắng! Cuộc sống của anh và em, vẫn ko ngừng tiếp diễn, anh cũng đâu vui vẻ j, sang đó 1 mình, anh cũng buồn lắm, anh cũng nhớ nhà lắm , anh cũng như em nhưng anh bản lĩnh mà cười, mà sống, thế thì tại sao em ko làm đc, em đâu có thua anh ^^ Yên tâm anh nhé, pé sún sẽ chỉ vấp thui, vấp oài chạy tiếp, lại vấp, oài lại chạy tiếp, mãi thế , dù đau đến mấy, cũng ko bỏ cuộc, ko từ bỏ cuộc sống này, cố gắng thật nhiều để trưởng thành, để yêu anh nhiều hơn, xứng đáng hơn.

Đừng quên pé , đừng thay đổi , .......hãy để con người anh chứng minh những lời anh nói , một cách chân thành nhất , lời hứa cuối cùng dành cho em , anh nhé !





Ngày cuối tháng - mưa tầm tã. Ngày chia xa. 



Tạm biệt ... đi may mắn nhé anh !


 Yêu anh nhiều nhất ! 













24.8.08

♦ 602 ngày yêu. Kỉ niệm





Ngày kỉ niệm.

Cái số 24 quen thuộc
Vui. Buồn.

Quá khứ tươi đẹp quá chỉ là cái gai đâm vào tương lai
Nhưng có đau người ta mới bik nhớ và trân trọng
Ngày này 1 tháng nữa .... Không còn T.

T đi về 1 nơi
nơi đó ko có Na và T trong cùng 1 giây phút
Na sẽ đón kỉ niệm 1 mìh

trọn vẹn

đón nó 1 cách trọn vẹn
vì nó đáng đc trọn vẹn mà T nhỉ ...

và Na mong trong khoảng trống suy nghĩ của T

ngày này , sẽ có Na , sẽ có T , và có kỉ niệm ....[đừng lãng quên]

 



....................................................................................

- pé Nah chân thật lắm, tình cảm .....
Nô thik Nah nhất ở điểm này....

- ùh thì chân Nah vẫn thật mà :D


- Anh iu , xa e anh nhớ nhất là cái j?

- Nhiều

- Cụ thể và nhất cơ?

- ... giọng nói và dáng đạp xe ... ko lẫn ai đc

- hứ , nhớ j cái đó >"< .......


- iu pà sún nhìu lắm áh
- ko

- hả , sao ko?
- ko đc iu nhìu !

- :(

- iu nhất cơ >:D<

- :D , ùh thì iu nhất , iu nhất nhất luôn :X




[.........Bò kon iu kẹo đắng nhất......... ]


.............................................................
......................................................................................

Mất bao lâu để anh và em lại đùa vui thế này ?
Mất bao lâu để em lại đc bắt nạt anh , đc hờn lẫy với anh , đc anh cõng , đc anh hát cho nghe , ....
Mất bao lâu để anh và em cùng nhau đi dạo trên 1 con đường ?
Bao lâu để anh và em lại cùng nhau ăn 1 tô phở , 1 dĩa cơm gà , cùng nhảy 1 bản au ?
Bao lâu để lại đc thấy cái dáng anh đạp xe , đc thấy người anh ướt đẫm khi chơi bóng rổ ? Đc thấy anh cười , thấy anh khóc , thấy anh hét em , xoa đầu em , .... ?
Bao lâu anh nhỉ ... ^^

xa lắm , còn xa lắm....

Em ko tin vì em ko dám tin , sẽ có 1 ngày để em trả lời đc câu hỏi bao lâu đó ....!!!
__________________________________________



Kỉ niệm và con người ! Nó đẹp lắm anh àh ! Nói quên đi nó là 1 điều ko thể ! Nhưng ai mà biết đc thời gian , một kon dao hai lưỡi ko khoan nhượng! Cứ mãi thế này anh nhé , cứ mãi lóc chóc thế này anh nhé , cứ mãi là anh , mãi là nụ cười ấy , mãi là tính cách ấy , mãi là 1 tâm hồn như vậy, một giọng nói như vậy , 1 hình dáng như vậy anh nhé .... để em nhớ anh , yêu anh , tôn trọng anh 

....mãi mãi !







[Cười mãi nhé anh , pé yêu anh nhiều lắm....]

Na.







6.8.08

• Sea in August.




Có nhiều người yêu biển . 
Tự hỏi mình : " Mày có yêu biển ko Na ? " 



Yêu ? Nghe hơi xa hoa khi dùng từ yêu

Biển. Có lẽ người ta yêu cái mênh mông của biển, của nước, của cát, của gió, của cái mùi muối mằn mặn....

Và trầm lại mà nói " Tôi yêu cái cảm giác đứng trước biển" .

Nó thích cảm giác nhìn thật lâu vào biển , nhìn mãi về 1 cực vô cùng. Từ nhỏ tự hỏi nếu đi mãi về hướng ấy sẽ thấy j, sẽ gặp j...

Chỉ ngần ấy câu hỏi thôi cũng đủ để trí tưởng tượng thoả sức bay bổng, thoả sức tò mò.

Dầm chân mình trong nước biển...thứ nước lành lạnh ấy, nghe cát mềm lạo xạo...có cái j cưng cứng cạ vào lòng bàn chân ran rát...nghe sóng vỗ vào bờ, vỗ vào từng bước, từng thớ thịt, gió luồn vào kẽ tóc, gió thổi ào ạt như vây lấy biển và vây lấy mọi thứ, không gian mênh mông, thấy mình thật nhỏ...

Có ai nghĩ đó là bình yên ? Nó thì không. 



Biển có cát. Những hạt cát li ti bé nhỏ. Đã từng nghe 1 người ước mình đc làm hạt cát. Hạt cát của bờ cát vàng thoai thoải, cong cong. 

Ngây ngô : - Làm cát buồn thiu...

- Cát ko cô đơn ....Chỉ có hòn sỏi cô đơn chứ đã là cát thì chẳng bao giờ cô đơn cho được. Cát tiếp cát. Trăm triệu hạt nằm sát bên nhau. Hạt cát không bao giờ phải đứng một mình, hạt cát không bao giờ lẻ loi...

Lại ngây ngô : - Không bao giờ lẻ loi ? 



Thiếu cát, chắc biển ko đc người ta bik đến cái tên biển....bởi đã có hồ, có sông, có giếng nước rồi.....


" Sao em chẳng là em 




Mà muốn đi làm sóng cát



Đôi lúc sóng cuốn xào xạc



Cát cũng vô tình làm mắt anh cay..."

Nghĩ cho cùng, ai cũng giống ai cả, và nó cũng ko phải là 1 ngoại lệ





Ánh mắt, cuộc sống, tiềm thức, tương lai lạnh lùng




Trói buộc trong lòng những khoảng lặng đáng thương



Sự cố gắng mang tên lạnh lùng - đơn độc - cô quạnh.




Biển tháng 8.
Na.











28.7.08

♦ Cô đơn.




8 : 00 p.m



Một mình.

Lặng lẽ bước.



Con đường lên núi hôm nay ngắn đi một cách lạ thường...

Không gian bao trùm một màu đen...

Không bận bịu - Không lo toan - Không xô bồ chen chúc
- nhưng không bình yên.


Sợ cái vô hại này. Vậy là một ngày đã trôi qua. Nặng nề. 



Nhắn một cái tin " Em ở trên núi rồi, hì, mát đến lạnh cóng...."



Lạnh thật. Lạnh đến run người. Đêm hôm nay lạnh quá. Ngồi nghêu ngao hát vài bài từng yêu thích, là do lạnh nên cổ họng cứ nghẹn nghẹn, đắng đắng... Quả thực, nó không thích chơi trò trốn tìm.



" Em nhìn ra biển đi, đẹp không...? "

" Ừ, đẹp. Đẹp 1 cách im lặng và bí ẩn. Lúc trước em đã từng đặt tên cho dãy đèn trắng lấp lánh trên biển là thành phố Tina đó, cái tên dễ thương a nhỉ."


Lạnh quá. Phải về thôi...



Đếm từng bậc thang đi xuống, lại tiếp tục lẩm nhẩm những câu hát, nước mắt khó nhọc rơi. 



Người ta cứ nhìn nó bằng 1 ánh mắt rất lạ. 



Mất điện. Đường cũng như màn đêm. Đen đặc 1 màu.  



Đường cô đơn. Màn đêm cô đơn. Và ta cũng cô đơn. 



Cô đơn. - Biết thế nào là cô đơn.





By Na.
28.07.08

25.7.08

♦ Nhật ký ngày mưa (1)






Cuối tháng.




Ngồi ngắm trời qua khung cửa sổ, gió ùa vào, bất chợt mưa, mát lạnh! Mưa hè vẫn thường bất chợt như thế , mưa ngay khi những giọt nắng còn chưa tắt màu...

Ước gì có T ở đây giờ này, nó sẽ rủ T cùng nó đi ăn kem rồi long nhong dưới mưa...



Mưa...những cơn mưa bất chợt, đột ngột mang yêu thương vô hạn.




Nhớ T nhiều quá ! Dù tâm hồn nó nguội lạnh đến đâu, dù nó có hờ hững thế nào, vẫn còn 1 chỗ cho T, cái cảm xúc yêu thương đến T nó mãi chẳng bao h`dập tắt được. Mọi thứ dường như thay đổi quá nhiều. Đau và nhức nhối nhiều...!!!








Nhìn blast tụi nhỏ đang yêu và mới yêu, " yêu thương tròn trịa " - nghe dễ thương quá nhỉ, chân thành và nồng nhiệt. Mỗi lần như thế, kí ức lại tràn về nguyên vẹn ko mảy may sứt mẻ, những kí ức của 1 năm trước đây khi nó là nó và T vẫn là T. Yêu thương đong đầy, sâu sắc và bình dị. Những buổi chiều đẫm gió T và nó cùng xách cào cào lượn hết đường Hùng Vương, hát cho nhau nghe, cảm giác thật bình yên và ấm áp, những nụ cười thật sự từ những câu chuyện ko đầu ko đuôi, ai nghe đc sẽ nghĩ cực kì vớ vẩn...Và bao ưu tư phiền muộn sẽ theo gió bay xa khi T khẽ đặt tay vuốt nhẹ tóc nó . Yêu...nhiều vô cùng!


Đã có lúc cái thứ nó ghét nhất trên đời mang tên thời gian, thời gian lấy đi của nó quá nhiều thứ quan trọng, lấy đi niềm vui, lấy đi niềm tin, lấy đi nụ cười thường trực của 1 con bé lạc quan yêu đời, lấy đi cảm giác yêu và đc yêu , và lấy đi T - của một thời. 



Nó ko bik nó có còn là chính nó của 1 năm trước đây ? Mưa vẫn rả rích, âm ỉ trong nắng, thế này thì cầu vồng có xuất hiện k...

Chuông tin nhắn - cái tên ko thể thân quen hơn... Nó nhớ và nó đã nói nó nhớ, 1 cách đơn giản...nó mong T hiểu... Đã lâu rồi , nó cũng chả nhớ đã bao lâu, thời gian tính = tháng, nó mất đi cái thói quen tin vào những j người # nói, điều đó thực sự rất chi là nguy hiểm, nó đã dằn vặt rất nhiều, ko bik vì sao lại ra nông nỗi này, nhưng chịu thua, nó ko thể thoải mái với bất kì 1 lí do nào người ta đưa ra cho nó cả! Chính nó làm cho nó mệt nhoài..! Thời gian gần đây, nó hay tự mỉm cười để động viên mìh thật nhiều, rồi đau nhói. 




Im lặng và cười , ánh mắt xa xăm 1 vệt buồn rất mỏng, kon bạn thân bảo: " Đệ tử học cách giấu cảm xúc với sư phụ từ khi nào vậy, đệ tử nhe răng đẹp lắm nhưng đôi mắt thì quá tệ, tập rượt thêm đi" . Kon nhỏ vẫn thẳng thắn 1 cách đáng yêu như vậy .






Lúc nãy bước ra khỏi nhà có chiếc lá rơi ngang mặt, chiếc lá lìa cành mà sao khẽ khàng, nhẹ nhàng đến thế, phải chăng nắng tháng bảy đang nhuốm lên sắc vàng vĩnh cửu cho lá, cho cái khoảnh khắc rời sự sống vẫn còn ai đó để sẻ chia, đồng cảm. Gió vẫn âm thầm thổi nhẹ, cuốn lá bay đi, cây đứng im bất động...



Đã ko còn thói quen đi chậm, nó sợ mình sẽ trễ 1 điều gì đó trước mắt và đôi khi, chính nó đang lướt qua cuộc sống của nó rất nhanh mà ko bik xung quanh từng ngày , từng giờ đang rơi rớt những j ...

Đã ko còn yêu mưa, nó lướt qua mưa. Vẫn ko yêu nắng, nó lướt qua nắng. Nó ko trách T vì đã làm 1 cơn mưa mát lạnh ướt đi nụ cười mà chỉ buồn vì nó ko đủ ấm, ko đủ chói chang để giữ T kề bên....




Mưa và Nắng đã từng ở bên nhau - hạnh phúc ấy là cầu vồng xuất hiện. Khi nó đến tạo ra 1 cầu vồng đẹp lung linh và kỳ diệu như 1 phép màu. Và cũng như tình yêu, cầu vồng chỉ xuất hiện 1 cách ngắn ngủi. Vội đến rồi vội đi, để lại phía sau những vệt màu, những dấu vết mờ hằn trên bầu trời.



By Na.
Đã không còn là Na của những ngày xưa cũ.