Snow in Snow

• Snow

18.12.13

• 131218




Chỉ một giấc mơ không rõ hình hài, sao lại có thể mang đến cảm giác cô độc đến cùng cực như vậy...

Đã từng nghĩ giấc ngủ ít nhất cũng là chốn đậu chân an toàn cho những cảm xúc còn đang loạn lạc rối tung, tôi sai rồi
nó hoàn cũng có thể chỉ là vực sâu thẳm, kéo con người ta rơi xuống, cứ thế cứ thế rơi..

Cuộn chặt với giấc mơ,
cuộn chặt cùng cô độc
sao tôi nhớ anh đến thế này..

Nước mắt
tức tưởi rơi khi cố gắng nhắm chặt mi mắt
chỉ để lại một màu đen
càng là một màu đen, tôi lại càng thấy tôi của những gai nhọn đã qua, rõ ràng đến thế..

Một tôi ngây ngốc
một tôi khờ dại cho mình là khôn ngoan
một tôi biết yêu biết hận
cuồng nhiệt đến xót xa..

Tôi muốn nhớ lắm
thực ra là tôi đang nhớ lắm
nhớ thật lòng và ồ ạt quá
nhớ đến bơ vơ không điểm dừng..

Tôi biết nói thế nào đây, khi người tôi nhớ, đều đã xa tôi thật rồi.
Họ vẫn ở đấy, nơi họ thuộc về, chỉ là họ đều đã xa tôi. 
Nên tôi nhớ anh lắm. Nhớ người đã thực sự nhẫn tâm rời xa tôi mãi mãi - nhưng là người tôi được quyền nhớ thỏa thích, mà không mảy may sợ bị lên án. Lên án vì nỗi nhớ tầm thường, lên án vì nỗi nhớ không có chỗ dành cho. 

Anh khỏe không ?
Nơi ấy vẫn bình an vô cùng, chắc chắn là vậy
Em...

cô đơn lắm. Anh biết không...

Nếu được đến nơi ấy với anh trong chốc lát đời
có phải em sẽ thở dễ dàng hơn bây giờ


Em vẫn coi khinh những ý nghĩ như vậy. Những ý nghĩ từ bỏ. Những ý nghĩ tiêu cực vờ như thế giới này chẳng còn gì ngoài nỗi cô đơn. Gia đình là gì ? Nó vẫn sừng sững thế kia cơ mà.. Ai cho phép tồn tại suy nghĩ chỉ cần...chết, là xong. Vẫn là nên coi khinh những ý nghĩ như vậy, a nhỉ. Em biết rồi.. Còn lâu, sẽ còn lâu lắm e mới gặp anh.. Vì cuộc sống, vì hạnh phúc. Vì thứ e đã mất. A phải chờ thôi..


Một phần nào đó trong tôi đã lên tiếng mỗi lần nước mắt rơi ào ạt
rằng cô đơn là gì cơ chứ, nỗi cô đơn này chỉ đáng nhận là " cô đơn đơn thuần " mà thôi
rằng cuộc sống tôi vẫn luôn được bảo bọc từng ngày
rằng cuộc sống tôi vẫn chưa từng bị mất mát đến cùng cực đau thương
nên chăng cô đơn cũng sẽ chỉ là cô đơn đơn thuần
nó nhỏ bé
nó vô nghĩa
nó đến rồi sẽ đi



Phần nào đó lại cực nhọc phân bua vỏn vẹn
.
.
cô đơn ấy
nó thực sự rất đau
Khi nhận ra rằng, bạn thật sự không thể gọi được cho bất kì một ai, mà chỉ có thể lẩm nhẩm nói chuyện với một linh hồn trên cao trong cơn hoảng loạn của nước mắt, nỗi đau ấy...
nó không hề thua kém bất cứ tổn thương đến cùng cực nào cả.

Nhưng sau cùng, phần nào đó của lí trí, vẫn luôn mạnh mẽ hơn. Nó đúng. Dù tôi có cô độc đến chừng nào, dù tôi có đau lòng đến bao giờ, dù nước mắt vẫn đột ngột ào ạt rơi không kiểm soát, dù hơi thở tưởng chừng là của một tôi nào khác...thì tôi vẫn là tôi. Và rằng - những con người đã từng là rất nhiều của tôi, họ vẫn ở nguyên nơi họ thuộc về, và nơi ấy đã xa tôi đến vô cùng.

Không có điều gì được thay đổi sau cơn trầm luân của nước mắt. Không gì cả. Người quên người. Tình quên tình. Tôi những tưởng khi tôi nói chuyện bình thường với họ thì tất cả rồi cũng sẽ bình thường cho tôi, tôi những tưởng hiện thực êm dịu cũng sẽ làm con người tôi dịu êm, nhưng không, nó lại hùng hồn đánh bật lại quá khứ đau lòng ấy. Trong mơ, ngày tôi mất đi họ, vẫn vẹn nguyên hiện về. Nụ cười tôi cười ở hiện tại, toàn hoàn là hư vô. Sự lo lắng và tình cảm tôi dành cho họ ở hiện tại luôn thật lòng như nó vốn đã từng, nhưng nó lại là vết dao sắc tự cứa vào lòng tôi. 


Tôi không cần. Tôi chưa đủ. Tôi sẽ chỉ chịu thêm nhiều tổn thương vô hình mà thôi.




Nhẫn tâm. 
Con đường đó, hợp với một tôi muốn quên đi tất cả tình cảm ngày ấy hơn.

Có yêu thương đến cách nào, người tôi yêu thương cũng không quay lại
Vậy, chỉ nên là nhẫn tâm mà thôi. 


.
.
.
.
.




Sài Gòn lạnh vậy sao ?
Sao tôi phải cuộn chặt đến thế này...


4.12.13

• December and Soul.






Ngày, tháng, năm

Không phải mình đang viết thư.
Chỉ là muốn gọi tên thời gian bằng một từ ngữ gì cụ thể, sau cùng nó đem lại cảm giác ngớ ngớ ngẩn ngẩn, gọi là ngớ ngẩn.

Tháng 12. 
Truyền thống của một người có tên gọi khác - Na,  là làm mọi thứ rối tung vào quãng thời gian con số thiêng liêng ấy ngự trị.
Mà từ khi nào nó lại được nhận cả 2 chữ " truyền thống " và " thiêng liêng " nhỉ * Cười *
Năm nay, bạn ấy không muốn mọi thứ, đúng, mọi thứ, rối tung lên nữa.

Hoặc chăng ít nhất là về phần cảm.
Cảm xúc. Cảm giác. Cảm thán. Cảm mạo :))
Thế đấy, vừa rồi còn bảo mọi thứ, đã chịu nhấn nhường ngay rồi.

Lâu rồi bạn ấy không tự độc thoại.
Lâu rồi bạn ấy không quay về đây trong những đêm ( rạng sáng ? ) hay những khoảng thời gian không thể phân biệt, để gõ, gõ, gõ, và thả rong cảm xúc. Mà thường đó là những lúc bạn ấy rất buồn.
Phải chăng, điều đó chứng tỏ bạn ấy ổn ? Ổn nên không lầm lũi một mình gõ, gõ, gõ và gõ ?

Không phải.
Thực ra bạn ấy còn sợ cảm giác ấy nhiều hơn. Cảm giác không thể viết, không thể cười một mình cùng những câu chữ, cảm giác cô độc với tất cả để rồi chẳng thể...gõ, gõ, và gõ. Cảm giác đến câu chữ cũng bỏ bạn ấy mà đi rồi.
Bạn ấy đã như vậy, suốt thời gian qua.


***

Có rất nhiều thứ bạn ấy không tìm ra đáp án - là bạn ấy không muốn tìm ra đáp án.
Khi người đó, vật đó, việc đó, tâm trạng đó còn đang dang dở, bạn ấy đóng cụp. Không muốn hay không dám để cho mình biết đáp áp, chung quy lại thì cũng như nhau, là hèn nhát. :)

Đôi khi bạn ấy nhớ người con gái, người con gái đã từng dang rộng vòng tay ôm bạn ấy vào lòng, vào cả suy nghĩ, vào cả từng khoảnh nhỏ thời gian người con gái ấy có. Và rồi bạn ấy nhận ra bạn ấy mất người con gái đó. Từ lúc nào, không hay. Lại phải nói lại, không phải không hay mà là biết nhưng không dám thừa nhận, tình cảm đó đã không còn thực sự thiêng liêng như nó đã từng nữa. Sự hèn nhát số 1.

Đôi khi bạn ấy nhớ người con trai ấy, một chút. Một chút lúc thức dậy, một chút lúc vui vẻ, một chút lúc buồn bã, một chút lúc màn đêm buông. Chỉ một chút thôi. Và rồi bạn ấy nhận ra bạn ấy chưa hẳn đã quyết đoán như chính tính cách, chính cách xử lí tình cảm mọi lần của mình. Bạn ấy cười. Vốn tưởng bản thân mạnh mẽ lắm. Ừ thì không thể phủ nhận sau từng đó chuyện, bạn ấy có thể để cho rất nhiều người con gái nào đó nhìn vào và bình phẩm kiểu như " chị lạnh lùng quá ", " chị quyết định nhanh quá ", " chị không thấy vậy là không công bằng với tất cả sao " ...blab blab. Thì sao ? Tất cả đều hư vô cả thôi. Nên mới khiến bản thân hèn nhát như vậy. Vì không đủ lí trí, vì không đủ quyết đoán, vì không đủ nhẫn tâm. Chỉ biết cần phải nhẫn tâm hơn với bản thân mình. Không đi tìm câu trả lời thật sự. Sự hèn nhát số 2.


***

Một ngày đẹp trời ( hay không đẹp ), cũng không rõ vì đã không còn quan tâm đến thời tiết cho những sự kiện quan trọng nữa - bạn ấy và Sky đã trở thành NHỮNG NGƯỜI BẠN.

Cả 2 thực tế đã quá hiểu nhau khi nói về 2 chữ " tình bạn " ấy, và chính xác thì cả 2 cũng chả hiểu nhau đến lấy 1/1000 để cùng thống nhất về 2 chữ " tình bạn " thiêng liêng và cao quý đến mức nào. Thế quái nào :))

Loại trừ hết đi, lần này chúng ta có sự thật lòng :) Từ bạn ấy. Từ cái bạn có tên khác là Na.
Để rồi bạn ấy có thể mỉm cười thật tươi khi nghĩ về Sky.
Để rồi bạn ấy có thể cùng Sky nói về những tả tơi của ngày xưa cũ. Có cân đo đong đếm nhưng rồi cũng chỉ để cả 2 cùng cười.
Để rồi bạn ấy có thể biết bạn ấy không còn cư xử quá lạ lùng nữa. Có thể thả lỏng được rồi.

Dù cho Sky có nói đại loại như đây chỉ là một trong những lần em thay đổi, em có hứng, và rồi không ai dám chắc sẽ không có sự thay đổi cho lần sau.
Bạn ấy không phủ nhận, bạn ấy chỉ muốn Sky biết đây là sự thật lòng giản dị nhất, còn về phương diện tính cách thuộc về bản năng, sẽ là dại nếu bạn ấy dùng mấy từ hứa thề đảm bảo cho tương lai.

Lịch sử lặp lại thì chẳng còn gì vui nữa, hãy cứ để vậy thôi.



***



Ai cũng từng nói muốn quên một người. 

Nhưng chẳng ai thật sự muốn quên sạch sẽ người ấy cả. :) 


Những ngày đông này..

Cứ từ từ
..



từ từ thôi.