"Tôi không phải là người kiên nhẫn nhặt những mảnh vỡ, gắn lại và tự nhủ rằng một vật chắp vá vẫn còn như mới. Cái gì đã tan vỡ là tan vỡ… Và tôi thà nhớ lại khi nó đẹp nhất, còn hơn là chắp vá để rồi suốt đời cứ phải thấy những vết nứt của nó" - Cuốn theo chiều gió ~ Margaret Mitchell
Nửa đêm
Có hứng thú lôi hành tây ra bóc vỏ
Từng lớp
Từng lớp một
Và rồi cay xè mắt
Chắc hẳn là bởi hành tây :)
Tôi đã dần mất đi kiên nhẫn
Không rõ rệt nhưng cũng đủ để bản thân nhận ra
Mối tình ngày ấy, ngày này và ngày sau
Liệu tôi còn đủ kiên nhẫn không để bảo vệ nó
Nó cô độc quá - Và cũng kiêu kì quá
Lưng chừng như vậy, tôi biết giữ làm sao
Xét cho cùng - tình yêu này không phải hàng hóa để buôn bán
Vậy sao tôi còn cân đo
Tôi yêu nhiều
Tôi cũng sẽ mất nhiều
Gộp lại là sự chân thành vô nghĩa
Đời cứ vậy
Sự hy sinh không hề tỷ lệ thuận với niềm hạnh phúc
Tôi càng muốn yêu *1 người*
Tôi càng không được * người đó * yêu :)
____________________________________________________________
p/s : Nhiều bạn đọc xong gọi cho tôi hỏi dạo này mày thiếu thốn t.c lắm à :) Hà, hài hước. :) Tôi không thiếu, đầy đến độ cảm thấy chật chội đấy :) 2 câu nói đó chỉ để nói về 1 người thôi, đơn giản vậy mà cũng có người hiểu ko đủ. Chẳng cần thông cảm sai lệch vậy làm j đâu . :)
____________________________________________________________
p/s : Nhiều bạn đọc xong gọi cho tôi hỏi dạo này mày thiếu thốn t.c lắm à :) Hà, hài hước. :) Tôi không thiếu, đầy đến độ cảm thấy chật chội đấy :) 2 câu nói đó chỉ để nói về 1 người thôi, đơn giản vậy mà cũng có người hiểu ko đủ. Chẳng cần thông cảm sai lệch vậy làm j đâu . :)
[Na]
Lột vỏ hành tây tìm trái tim hoàng tử - và cười