Snow in Snow

• Snow

25.12.10

★ (9)


     Cô không dám nhớ lại, không dám nghĩ ngợi, không dám phân định đúng sai, vì cô biết một khi nhìn thẳng vào sự việc, phần người cô sẽ chẳng còn gì cả. Là cô sai. Cô biết - đây sẽ là việc đầu tiên trong đời cô nhận về mình 2 chữ " hối hận ". 

     Hối hận.

     Đơn giản đến đau thắt. Có hối hận đến thế nào, mọi thứ đều không thể cứu vãn xoay vần được nữa. Một giây qua đi, đã đủ để gọi tên quá khứ.

     Những ác mộng. Những ám ảnh. Cô không có quyền lên tiếng với chúng. Không có quyền nói " làm ơn dừng lại, tôi không còn cách nào khác ". Cô không đáng được nói...Cô không đáng được sống...

     Nhưng rồi, cô vẫn sống...Vẫn phải sống...

     Nếu trách cuộc đời, chi bằng trách bản thân mình ngu dại trước nó, trách bản thân quá yếu đuối và hỗn tạp. Có lẽ sau này cô sẽ phải trả giá cho mình của tuổi 19 đã nhẫn tâm thế nào, đã ngu ngốc và dại khờ ra sao...

     Cái ngày ấy... Sẽ lặng yên và cam tâm chịu đựng.
     Còn cách nào nữa đâu. :)

***

     Noel - Đã là của ngày hôm qua. 

     24 tiếng đồng hồ, cô nhớ mình không rơi nước mắt.
     Cô không khóc, không đau đớn như cô của năm 18 tuổi.
     Mọi thứ đều đã dần nhạt đi. Hoặc chăng là do cô nhạt đi, còn mọi thứ vẫn vẹn nguyên như cũ.
     Kỉ niệm, hơi ấm...
     dù cô muốn hồi tưởng và trân trọng thì hiện thực nó cũng chỉ đơn thuần là hư vô mà thôi. 

     Noel - Từ dạo ấy đến giờ cô vẫn một mình như thế. Dù là đang tồn tại một ( hay nhiều ) mối quan hệ yêu đương, dường như điều ấy cũng chẳng hề tác động gì đến ngày này.

     Nếu có một khái niệm chỉ cần nhắc đến tên của nó đã làm con tim lạnh đi, có lẽ 2 chữ
" Giáng Sinh " đơn giản sẽ nhận lấy cái phần vinh dự ấy. 

     Giáng Sinh...

     Mối tình đầu

    Sự ra đi

    Nỗi thất vọng

Chỉ là cô không biết mình có còn đang cố gắng chờ đợi 1 điều gì đó để mà thất vọng nữa không mà thôi. :)*

***




16.12.10

★ (8)


Lang thang.

Cũng lâu rồi không để lòng mình lắng xuống. 
Cũng lâu rồi không chạnh lòng khi cảm nhận được yêu thương đang dần trôi đi. 
Ai là người buông không còn quan trọng, chỉ là có vẻ như tay ta đã rời xa nhau. 

Trời trong và xanh. Thì vẫn có mưa lất phất đấy thôi. 
Gió bình yên chẳng làm nên phẳng lặng...

Biển lúc nào cũng thật buồn và thật lạnh
Mỏm đá cũ vẫn đó, nỗi buồn mênh mông. Cô thở dài, ngao nán. 

Trở về - có lẽ tốt hơn. 




Tự dưng cô nhớ cái cách ăn như trẻ con của anh. Ồ, ra là cô đang nhớ anh đấy ^^
Cũng là lẽ bình thường thôi mà. Anh nhiều khi dễ thương như vậy, bảo sao cô không nhớ...

Nhưng...chỉ đến thế thôi.

Một nỗi buồn dâng lên khe khẽ, cô như lạc giữa không gian quen thuộc.

Chẳng ham đùa dỡn cũng không muốn trốn tìm nhưng cô vẫn luôn tham gia một cách đầy đủ và trọn vẹn vào những trò chơi không đầu không cuối. Biết vơ về mình phần thú vị nhưng cũng ôm nhầm cả những xót xa. 

Không lẽ nào...

Một khoảng dài im lặng, chợt hoàng hôn về tự bao giờ. 


Ta đã từng ngắm hoàng hôn vs nhau chưa ? 


.............


Cô sợ. 
Chỉ là sợ thôi, cô không đủ can đảm. 


Biết rằng đâu phải mọi thứ đều mong manh....

Một khi tìm thấy bình yên, trái tim ta sẽ tự khắc hướng về nơi ấy...
Cô chưa và có lẽ sẽ không bao giờ tin được có 1 ngày nơi đó lại bình yên để đón chào một ai cả. Không bao giờ. Cuộc sống có quá nhiều gai nhọn, con người anh cũng là 1 đám gai khổng lồ đẹp đẽ. 

Ngắm thì đẹp. Đụng thì đau. 

Cô khẽ cười, dường như một chút mưa còn sót lại sau cơn chóng vánh. :) 




[Na]





14.12.10

★ (7)


Rã rời - Là cảm giác của hiện tại. 

Bệnh vẫn chưa dứt, vậy mà 2 tối rồi cô theo anh rong ruổi không biết bao nhiêu con đường. Chính xác là lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu con đường (?) Là-đi-bộ.

Đầu óc anh, giờ đây là lúc cô tự hỏi xem nó có thực sự ổn không ? :) Cũng khá bất ngờ khi ngoài khả năng bay nhảy, a còn 1 khả năng khác đó là đi bộ không-biết-chán.! 

Con người ta " yêu nhau " theo kiểu 2 cá thể riêng biệt độc lập về tình cảm cũng hay. Anh là anh. Cô là cô. Anh có chìa khóa sơ cua hơn 2, cô cũng hàng đêm đi vào giấc ngủ bằng giọng nói của 1 người con trai khác. Mọi thứ vẫn diễn ra hết sức bình thường. Cô và anh - " sống quá tình cảm " chăng ? 

Đến thời điểm này, cô có thể khẳng định : Anh không yêu bất cứ 1 người con gái nào của hiện tại nơi đây.

Có lẽ, con gái tìm đến anh, đôi khi cũng chỉ để chinh phục điều đó. 1 bức tường thành tưởng lỏng lẻo dễ đổ, thực ra lại kiên cố đến không ngờ.  Anh không muốn tiếp nhận 1 ai vào tim. Càng cố gắng, anh chỉ càng đẩy xa. Có cũng được, không cũng chẳng sao. Nhưng đơn giản a không bao giờ rảnh tay, vì anh muốn sự vui vẻ.   Thoáng chốc nhớ về hình ảnh người con trai với nụ cười hiền lành đầu năm, cô nhanh chóng nhếch mép mình cho 1 nụ cười mai mỉa. Cứ dễ đánh giá con người ta, chỉ toàn là sai lầm nối tiếp :) Vậy mà dường như, sâu thẳm nhất tim cô, vẫn mong đợi 1 điều j... Không phải tình yêu, nhưng không hề dễ gọi thành tên. 

Sổ mũi kịch liệt. Đầu óc quay cuồng nóng sốt.

Cô thầm cau có nhớ về con người làm cô đã bệnh nặng còn bệnh nặng thêm thế này. 

Độc ác. Anh chỉ cần mình anh vui vẻ. 

***

Anh rủ cô đi xem anh chơi thể thao. Bóng rổ. Cô chỉ muốn nói với anh rằng " Đó chỉ là tập quần với trái bóng thôi chứ không gọi là chơi ". Sau đó chính a cũng bảo anh chưa chơi bao giờ, trước đây trường không có bộ môn bóng rổ. :| Thế a gọi cô đi để cho cô xem cái j ? 

...là làm cho cô nhớ về người ấy sao ? Ừ đấy, nhưng a nào biết T là ai trong cs này. A không hề biết tồn tại 1 người như vậy trong cô. Chỉ đơn giản, là vô tình a chơi bóng rổ trc mặt cô mà thôi. 

Những trái bóng xoay vòng. Lên lên xuống xuống...cô chẳng còn quan tâm nữa. Mọi thứ trước mắt mờ nhòe. Ngăn cho nước mắt không chảy, nhưng sóng mũi đã cay xè vì nhớ. Mối tình đầu ấy, thực đã không còn nơi đây. Ngày ấy buổi chiều nào T cũng mồ hôi nhễ nhại trên sân bóng, cô ngồi ngoan 1 góc theo dõi, lơ đãng có, nhưng chỉ cần T quay lại cười, cô bỗng chốc cũng thấy vui theo. Cái chớp mắt khi lau mồ hôi, không hề lẫn lộn. Tuổi 16, 17 đẹp như những cuốn truyện tranh cô vẫn hay đọc. Trong sáng, ấm áp. 

Giật mình...Chỉ là 1 khoảng không ầm ĩ với những con người xa lạ. Cô cất gọn những mảnh ghép. Là của riêng cô. 

***

Buổi tối cùng nhau trượt Patin. 

Cũng đơn thuần của cái gọi là " nổi hứng lên "

Toàn thân đau ê ẩm. Anh thì hứng thú như 1 đứa trẻ con, vui vẻ và cười đùa không nghĩ ngợi. Châm ngôn của a, có khi là " Đã chơi là phải vui - kệ có ai thế nào đi nữa ". 

Không có cái gọi là quan tâm.

***

2 hôm nữa thi cuối kì. 

Thời gian đang dần trôi đi quá nhanh chóng, và cô thì đang hành động như 1 đứa nhóc không cần quan tâm 2 chữ " thời gian " là gì. :)

Cô cần đi chậm lại... Nhanh quá rồi... Nhanh quá thế này, cô sẽ trượt té mà không phanh lại được... 

Cô thực sự không muốn điều ấy. Mà có ai là muốn mình trượt và té đau đâu. :) 

Không ai cả...

Người cô đang như 1 thân gỗ...Nặng nề. Nhưng thực ra bên trong lại mục rỗng. Cực kì mục rỗng :)   




9.12.10

★ (6)



Giấc ngủ bị cắt ngang bởi cơn nắng chói chang rọi thẳng mắt. 
Khẽ nhăn mày, đầu cô đau như bị 1 con vật nào đó đang cào cấu kịch liệt. Cơ thể như chừng hụt đi mất hơn 1/2 sinh lực. Cô mệt quá. Đến việc thở cũng cảm giác khó khăn. 

Sờ đầu, trán nóng. 

Cô nhớ nhà. Bệnh lại tủi thân đến nhường này - Cứ ngỡ mình đã lớn khôn. 
Nghĩ về gia đình, lại yếu đuối từng ấy. Nếu không vướng bận lịch thi, cô đã bắt xe chạy ngay về nhà, nằm vật ra đó và vùi ngủ trong căn phòng ấm áp quen thuộc. 

Cô nhớ, là đang rất nhớ. 

***

Tự hỏi, cô xem anh là người yêu, vậy những lúc thế này sao đến 1 tin nhắn cô cũng không gửi... 

Vì cô không muốn. Ngại phải nhận lại 1 lời quan tâm hời hợt. Ngại phải nhận lại 1 cái nhăn mày. Hay đơn giản có thể chẳng có mess reply. Ta không yêu nhau. Nhưng bảo cô nhận lấy sự hời hợt từ 1 người gọi là người yêu, cô không can tâm. Vậy nên, thà đừng xảy ra, hơn là xảy ra mà lỗi. 

Hiện tại đây, bỗng chốc cô thấy mệt. 

Anh thích vui vẻ, náo nhiệt. Còn cô, liệu có đủ kiên nhẫn hùa vui cùng a ? Những cuộc tình chóng vánh, những khoảng thời gian tưởng chừng như hạnh phúc, thực ra là trống rỗng đến tột cùng. 
Không ai hay, cũng không cần ai bên cạnh. 

***

Cô một mình cô độc với chính tình cảm còn dang dở của mình. Cô cho rằng tất cả với a rồi cũng sẽ như ảo ảnh, một lúc nào đó sẽ cứ thế tan biến đi. Cô lừa mình dối người. Tình cảm thật sự đã sớm tắt đi rồi. 

Cuộc sống này, chẳng phải tàn nhẫn quá sao... 








8.12.10

★ (5)



Trời hôm nay nắng lắm 
Một mảng trời vàng vọt

Mắt nheo, lòng cũng nheo theo phản xạ. Cô ghét nắng. Chẳng vì bất cứ lí do nào :)

Đi ăn trưa, cổ họng đau rát bất thường. Không nuốt nổi 5 muỗng cơm, cô bỏ ngang bữa. Sky ngồi đối diện và vẫn ăn ngon lành - thậm chí còn càu nhàu " lần sau ăn thế thì ở nhà " :) Nhói. Có thể anh không biết cổ họng cô đau rát, nhưng anh cũng ko hề hỏi 1 câu " sao e lại bỏ ăn ". Hẳn lúc ấy, cô đã lấy lí do cả 2 chưa cần thiết đến mức phải đau lòng vì sự vô tâm của nhau ra để ngăn cho mắt không cay. 

Chiều không anh
Tối không anh

Vậy lại thành ra thoải mái, ít nhất là với cái cổ họng đau. 


***

Ngồi vắt vẻo lan can hóng gió đêm, cô say sưa kể cho Lu nghe về mối tình đầu. 3 chữ ngắn gọn như vậy... cô lại có thể nói liên tục hơn 2 tiếng đồng hồ...với tất cả tình cảm tự hào nhất. E rằng cũng chưa đủ. Mọi thứ đẹp đẽ nơi người ấy, nụ cười nơi người ấy, nước mắt nơi người ấy...cô đều chân thành và say sưa truyền đạt. Cũng buồn cười, cớ gì một mối tình đã ko còn trọn vẹn như trước, cô vẫn ôm khư khư trong lòng như vậy. Đẹp cố giữ, tổn thương cứ muốn tự gạt chính mình mà quên đi. Cô vậy đấy. Như muốn tự mình đóng băng tất cả nỗi đau. Về người. Cả về mất mát người dành cho cô. 



Đau đau - vô thức nhận ra cổ họng lên tiếng biểu tình. 
Một giấc ngủ mê man và mệt nhọc.







7.12.10

★ (4)



Mưa tầm tã
Giăng trắng một góc trời

Mưa cứ rơi như vậy, tỏa đều cái lạnh lùng và vô tình. Người ta bảo những ai yêu mưa là người có trái tim lạnh, hơn là những người yêu nắng. 

Tâm trạng những ngày mưa, trải lê thê và rối ren như 1 ổ mạng nhện.

Với tay bật chế độ repeat one " I need You ", cô khóc. Nức nở như một đứa trẻ tủi thân vì bị ai đó bỏ rơi. 

Con tim đã bao lâu chìm trong yên lặng, không xúc động không lo lắng, lâu đến nỗi cô cũng không nhớ lần cuối cùng mình khó chịu là khi nào. Mọi ngóc ngách giây thần kinh cứ muốn nằm im như vậy, muốn bản thân mất cảm giác đến cùng cực, chỉ mong sau 1 đêm có thể già, chỉ mong thế giới của mình vĩnh viễn tĩnh lặng như mặt nước, không bao giờ nổi sóng nữa. 

Vậy mà sau 1 tuần qua, giờ là lúc cô không thể kháng cự được nữa. Rốt cuộc lòng vẫn gợn sóng, vẫn hỗn loạn. Có chút tanh tanh trong suy nghĩ của cô lúc này, cược không ? - Một lần nữa cho trái tim bị tổn thương không thể trả giá được. Ấy vậy mà lại làm cô cười. Khóc rồi cười, chẳng phải như 1 con ngốc sao. 

1 tuần không dài, nhưng là những ngày dày vò suy nghĩ của cô về anh. Anh muốn cô hiểu điều j sao ? Cô không chủ động thì anh cũng sẽ không chủ động ? Cô hay anh - rốt cuộc ai mới là người coi tình yêu nhẹ tâng. Rẻ đến bèo bạt. 

Đời này, chẳng ai cho không nhau thứ gì. Cứ ngỡ tình cảm sẽ nhẹ tay hơn, thực ra chỉ là khoảng thời gian mặc cả nhau trải dài cùng thời gian mà thôi. 

***

Nhìn mưa rơi đều, gió lạnh thổi qua tai từng đợt nhẹ, cô nhớ ngày đầu nhìn thấy anh... Cảm giác ban đầu vẫn là thứ người ta muốn giữ gìn nhất. Anh đứng đó, cười tươi nụ cười của 1 cậu nhóc không lo toan về cuộc sống, tự do và phóng đãng. Nắng rọi qua nụ cười anh, chói mắt cô gái đang lặng đứng nhìn từ 1 góc xa. Lúc ấy, với trái tim còn chưa lành lặn, cô đã cười và ghen tị với người con trai ấy. Cô cũng đã từng cười như vậy. Trong sáng và nhẹ nhàng vô cùng. Lúc đó, cảm giác về anh là riêng biệt.

Sau này, cô trực diện nhìn kĩ a hơn, đôi mắt ấy - trông y hệt người trong tim cô. Cô không ngỡ ngàng đến mức đứng trân, nhưng rồi mắt cũng cay xè. Cô đổ cho gió biển. Từ đó, cô không còn để cảm giác về anh là riêng biệt nữa. Cô sai, phải chăng từ ngày hôm ấy. 

***

Cô như thế này, cũng chỉ vì 1 câu vô tình của anh " Anh không tin điều đó "

1 nhát đâm vào lòng tự trọng, đau đến không còn kịp phản xạ với điều j. 

Mọi thứ đã như vậy, cô sẽ không cố thanh minh.

Anh muốn mọi thứ không còn đơn thuần ? Cô sẽ cho nó thành không đơn thuần. Anh muốn mọi thứ thật giả lẫn lộn ? Cô sẽ hợp tác để nó lẫn lộn. Anh muốn 1 tình yêu như là yêu mà không yêu ? Cô sẽ cùng diễn. 

***


Nỗi đau đầu tiên anh đem lại, cũng là nỗi đau mãi mãi cô không thể quên.
Mãi mãi.