Snow in Snow

• Snow

28.7.08

♦ Cô đơn.




8 : 00 p.m



Một mình.

Lặng lẽ bước.



Con đường lên núi hôm nay ngắn đi một cách lạ thường...

Không gian bao trùm một màu đen...

Không bận bịu - Không lo toan - Không xô bồ chen chúc
- nhưng không bình yên.


Sợ cái vô hại này. Vậy là một ngày đã trôi qua. Nặng nề. 



Nhắn một cái tin " Em ở trên núi rồi, hì, mát đến lạnh cóng...."



Lạnh thật. Lạnh đến run người. Đêm hôm nay lạnh quá. Ngồi nghêu ngao hát vài bài từng yêu thích, là do lạnh nên cổ họng cứ nghẹn nghẹn, đắng đắng... Quả thực, nó không thích chơi trò trốn tìm.



" Em nhìn ra biển đi, đẹp không...? "

" Ừ, đẹp. Đẹp 1 cách im lặng và bí ẩn. Lúc trước em đã từng đặt tên cho dãy đèn trắng lấp lánh trên biển là thành phố Tina đó, cái tên dễ thương a nhỉ."


Lạnh quá. Phải về thôi...



Đếm từng bậc thang đi xuống, lại tiếp tục lẩm nhẩm những câu hát, nước mắt khó nhọc rơi. 



Người ta cứ nhìn nó bằng 1 ánh mắt rất lạ. 



Mất điện. Đường cũng như màn đêm. Đen đặc 1 màu.  



Đường cô đơn. Màn đêm cô đơn. Và ta cũng cô đơn. 



Cô đơn. - Biết thế nào là cô đơn.





By Na.
28.07.08

2 nhận xét: