Snow in Snow

• Snow

29.11.10

★ (3)




Hôm nay là sinh nhật Go. 
Nếu không tình cờ ghi ra, liệu cô còn nhớ ? 

***

Cũng đã tròn 1 năm, kể từ cái ngày cô cặm cụi kiên nhẫn đi mua cho Go 1 sợi dây chuyền vừa ý, và gửi vào tận nơi, kịp ngày sinh nhật. :) 
Mất 1 thời gian sau, cô mới ý thức được điều đó chỉ là thừa thãi. 
Thừa thãi cả với cô, cả với anh. 

Người cô đã từng quý trọng, người cô đã từng cố gắng dùng rất nhiều cách để nói lên lời xin lỗi chân thành nhất tới anh vì những hành động quá đáng của cô. Nhưng rồi khi mọi thứ đã qua đi, tình cảm liệu còn mấy phần ? 

***

Ngày còn bên nhau, ngày còn thương, ngày còn đong đầy những thứ mới mẻ, tất cả như 1 bức tranh được cô thêm màu này màu kia. Cái ngày anh bên cô cách đây gần 2 năm, cô vẫn còn rất nhiều nhiệt tình để " chơi ", còn rất nhiều nhiệt tình để dành thời gian cho tim cảm xúc. Nhưng rồi tình cảm cứ thế, từ lúc nào đã lặng xuống, nằm yên bình. Cô không quên anh mà chỉ nhớ đến anh bình thản. Khi đó cô biết tình cảm trước đây cô gửi nơi anh đã thật sự không còn, cô đã tự tay lấy về trọn. :) 

Cô đã từng viết cho anh 1 bức thư dài 6 trang giấy, nhem nhuốc chữ, nhem nhuốc cả nước mắt. Cô khóc thật, ngày ấy nước mắt cô nhiều lắm, thích là chảy, và chảy 1 cái là dỗ đến mệt nhoài. Người con trai đầu tiên và duy nhất đến hiện tại cô viết thư cũng là Go. Có lẽ về sau dị ứng với điều đó nên cô chẳng còn dùng đến hình thức xấu hổ tủi thân ấy nữa. Chữ viết ra thì ngoằn ngèo, nước mắt dính lem nhem nhòe chữ. Nhìn có vẻ phim nhưng bề ngoài thì xấu xí và khó đọc thôi rồi :) Âu, cũng là 1 kỉ niệm dành riêng cho anh. 

Cô từng áp đặt cho mình cái suy nghĩ vì cô bé ấy mà xảy ra chia tay. Sau rồi cũng biết thật lòng mà đính chính hoàn toàn không phải vậy. Tất cả chỉ từ cô mà ra. Anh đã thương cô nhiều thế nào, yêu chiều đến độ gạt đi rất nhiều sự trách móc... Cô thì chỉ đơn giản cần sự thú vị, cần có ai đó để khỏa lấp 1 cái bóng quá lớn trong tim. Dù khi bên nhau tình cảm cô thật lắm, cô không hề ác ý bày ra những kỉ niệm đẹp đó. Sơ đồ cafe, những buổi chiều chali gió, cafe dừa, tối mưa quảng trường... Tất cả không giả tạo. Có thể cô không hiểu bản thân ở 1 thời điểm nhất định, nhưng cô đủ chân thành để nói khi quen nhau cô chưa bao giờ mang ác ý. Chỉ trách, cái bóng trong tim cô quá lớn, đè nặng đi tất cả những yêu thương người khác gửi đến, để rồi cứ tự bản thân cô cột mình trong cô độc. Để rồi sau tất cả mọi thứ, anh buộc lòng buông cô ra vì " không thể vượt qua cái bóng ấy được ". :) Đành vậy. Cô không níu giữ. 

***

Go của bây giờ hạnh phúc, yên ổn, quay lại cảm ơn cô vì ngày ấy " dạy anh cách yêu " :) 

Cô cười đấy. Nhưng có lẽ tim cô chẳng thể nào vui được. Go đã tìm được người con gái cho anh cảm giác an toàn, cái mà trước giờ anh cố gắng nhưng không có được nơi cô. Anh là người tốt, anh xứng đáng nhận được những thứ như vậy.

Còn cô ? 
Cảm giác an toàn...

Đến bao giờ...




  



  

27.11.10

★ (2)




Thứ cô nên làm nhất lúc này là cố nhắm mắt để ngủ
Đuối. Một cảm giác không hề ổn. 

***

Hôm qua Sky đưa cô về, nổi hứng rất tỉnh. Trời thì mưa, gió thì mạnh. 
Nhưng cô nhớ anh và cô đã cùng cười, cười rất nhiều, cười rất tươi. 
Đi lạc đường rồi lại tiếp tục đi lạc đường. :) 

***

Cô cứ không yên tâm về những đang diễn ra. Cô vẫn chưa thể biết được  rốt cuộc mình đang đứng ở đâu ? Nếu cứ để mọi thứ trôi đi như thế, phải chăng 1 ngày không xa anh sẽ làm đau cô như anh đã từng ? Cô sẽ lại phải chịu đựng ra làm sao ? Cô cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi như vậy, tim cũng chẳng thể đập yên.

Chưa hẳn đã yêu anh, nhưng là người quá dễ hòa nhập vào thói quen giữa 2 đứa, cô biết cs hiện tại của cô đã có anh. Nhưng càng nghĩ về anh, chỉ càng làm cô thêm mệt mỏi. Đó là yêu thương, nhưng là 1 thứ yêu thương mang độc tố. Dù không muốn coi chuyện t.c như 1 cuộc trao đổi mua bán, cô vẫn thấy mình quá sức vô duyên và ngốc nghếch. 

Những lúc anh cười, anh có thật sự vui ? Những lúc anh làm cô đau lòng, a có cảm giác buồn ? 

Cô vẫn có thể gạch tên anh đi, vẫn có thể xa cách anh, vẫn đàng hoàng có thể 1 lần nữa khó chịu dứt bỏ thói quen nhưng rồi sẽ quen vì những thói quen mới. 

***

Nhưng

Phải chăng vì hiện tại quá trống trải ? 
Phải chăng vì bản chất anh và cô đều hiếu thắng và cố chấp đến không muốn buông ra ? 
Phải chăng - Vì nó thú vị. 







24.11.10

★ (1)




     Mưa
     Mưa

     Và mưa :)

Rõ ràng năm nào cũng phải sống trong những tháng mưa ê chề ẩm ướt nhưng dù có lặp đi theo 1 chu kì dài ổn định, tâm trạng cô vẫn vậy, cái thân thân - lạ lạ. 

Cô chưa cười.

Cơn bệnh vừa dứt làm mặt mũi tái nhợt nhạt như 1 miếng thịt mỡ luộc chín không tái. Lệ khệ lôi chiếc ghế xanh da trời ra 1 góc sân trong có mái hiên, cô nghe mưa. :) Mắt thì mở, nhưng chỉ đủ thu vào tầm nhìn người đi đường 1 người có thần kinh k tốt ( cô nghĩ vậy ), vì mắt cô không chớp. Khi dành toàn bộ khoang não mình để nhớ về 1 điều j đó, cô cứ để bản thân bất động như vậy. Nỗi nhớ lúc bấy giờ - ngập đến ồ ạt. Và dường như, cũng trọn vẹn hơn nhiều.


***

     Cách đây hơn 2 tuần, cô cười toe với Sea, hẹn em 1 ngày Hà Nội gần. 1 chút vui đùa, nhưng phần lớn là thật, vì cô đã lên giấy cho 1 kế hoạch ngắn nhưng đủ. Thế mà xoạch - lịch thi ban ra cười vào cái kế hoạch  trên giấy kia của cô nụ cười mai mỉa. :) Phải thôi, cứ hễ cô tính toán cái gì, mong đợi cái gì, thì đến phũ phàng 80% nó sẽ chẳng đâu vào đâu cả. 

     Chả trách cô hay thích làm theo hứng đến vậy. Đành cáo lỗi với Sea. Thằng nhỏ hẳn sẽ giận cô lắm.


***

Cầm " Liệt hỏa như ca " trên tay, mân mê trang giấy sắc. Vậy là cô cũng đọc xong 2 tập truyện. Một hành trình kéo dài trăm năm cũng đóng lại có hậu - nhưng với cô nó vẫn là bi. Bi của Chiến Phong, bi của Ám Dạ La, và là bi của Tuyết. Cũng vẫn là Ngọc Tự Hàn kết thành với Như Ca. Cũng vẫn là Tuyết ngàn năm ở lại bên cạnh. Thương cho Chiến Phong. Lạnh lùng, vô tình, bạc nghĩa, chung quy cũng chỉ vì 2 chữ " báo thù ". Tình yêu trong Chiến Phong dành cho Như Ca, thực sự là tình yêu đau khổ nhất. Cô sẽ nhớ Chiến Phong, hơn cả Ngọc Tự Hàn. Váng vất 1 chút ám ảnh từ quá khứ.

Ngoài trời mưa giăng trắng. Một khoảng trời nhỏ hẹp chật chội. Cô thấy mệt. Vì thiếu ngủ, và vì rất nhiều thứ khác loanh quanh.


Cs cô dạo này chật hẹp, quá đỗi :)

***

     Cô với Sk, thật buồn ( cười )

     Có phải những người giống nhau sẽ không dễ quên lãng nhau, rồi trên con đường họ đi cứ phải đôi ba lần chạm mặt. Có cả những đậm và sâu.


     Với anh - cô là gì ? Nhưng rồi với cô - Anh là gì ?

     7 tháng là chưa đủ ? Đã thích nhau. Đã bên nhau. Đã chia tay. Đã làm đau và để lại vết cứa. Vậy thì hiện tại bên nhau là nghĩa j. Cái con người ta hay gọi là duyên phận, là đây ? Anh thích chơi đùa như 1 cơn gió, tạt đi rồi lại tạt lại quanh đời cô, tự do tự tại. Cô đã từng 1 lần muốn tiếp cận a, cũng đã trọn 1 lần quyết định rời bỏ.


" Thực sự cô có yêu anh không ? " - Có lẽ là không. 

     Anh xấu. Anh là 1 người xấu. Rất xấu. Cô luôn nhắc bản thân mình như vậy. Cô đã từng hận anh nhiều như thế nào, cô vẫn nhớ rõ. Vậy mà đến lúc gặp lại nhau trong hoàn cảnh cô không ngờ đến, cô và anh vẫn có thế cười với nhau. Và lại-như-là-yêu. Bất kể ngày mai tỉnh giấc, cô và anh xa lạ. Không mục đích, không lí do. Nói " thích là làm " càng làm cho mọi việc diễn ra kệch cỡm hơn. Là yêu sao ? Yêu trong mớ tình cảm hỗn độn giữa hận thù và vui vẻ ? Anh không hề biết điều đó làm cô mệt mỏi đến thế nào :) Với anh, mọi thứ nếu không xảy ra thì đã quá nhẹ nhàng, nếu xảy ra thì cũng vậy, chẳng thay đổi 1 ý nghĩa j hết. Thế tại sao anh vẫn cứ muốn làm khổ cô ? Cô có nợ anh từ kiếp trước ? Hay chăng là vì từ đầu cô làm tổn thương lòng tự trọng nơi anh ? Cô đã rời bỏ rồi, chẳng phải vậy sao.

     Anh rất tỉnh. Bao giờ người tỉnh táo hơn vẫn là anh. Để rồi chính cô tự để cho mình rơi vào cái trò chơi t.c rối tung rối mù không đầu không cuối, chỉ cần buông lơi trong giây phút, tim cô sẽ yếu mềm mà để nó yêu thương mất. Và cô tuyệt nhiên sẽ không cho phép điều đó xảy ra. :) Lòng tự trọng của cô không cho phép.

     Th. - bạn ấy vẫn còn yêu anh rất nhiều. Cô biết điều ấy. Cứ cho là như vậy đi, thì cũng chẳng có j quan trọng, chỉ đơn giản sẽ lại thêm vài lời nói ra nói vào, lại thêm tai tiếng. Cô nhận cả vào mình, anh thì vui vẻ :) Vì không phải là yêu, nên cô thấy mình đang thiệt thòi quá đỗi. Cô sẽ nhận lại được j ? Liệu có như cô mong muốn... Bỗng nhiên lạnh người, người ta chẳng phải hay nói người toan tính trong t.c sẽ bị trả giá đắt nhất sao...

***

     Cô không ác.

     Cô cũng không nhẫn tâm muốn hại 1 ai.
     Chưa từng.

     Cô không vô tri vô giác. Cũng không là 1 con rắn độc như anh nói. Anh đã hiểu sai về cô.
     Cô cũng cứ để vậy thôi.

     Có biết không ?
     Cuộc sống vốn dĩ đã không đơn giản như khi họ mỉm cười và nói " Không gì là không thể ".


***

     Tin nhắn đến. Là của anh.

     " Đi ăn chút j đi, anh đói. " 

:) Vậy đấy. Chiều mưa.