Snow in Snow

• Snow

19.3.13

☁ Heaven




[ Chiều tắt nắng...

Và anh đã mãi mãi rời xa em.. ]

Thiên đường nơi ấy, sẽ không còn nỗi đau anh à...Sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều lắm...
Na dán tem bảo hành cho " thiên đường" nhé...

Người con trai mạnh mẽ vẫn luôn cười với em, khi sống a đã cười với rất nhiều người, khi a đi, họ khóc. Chẳng phải a từng xoa đầu em và bảo " Sống thế nào khi chết đi chỉ cần vậy thôi" sao...
Anh yên tâm được rồi..

Người con trai từng hôn em thật nhẹ với bờ môi mỏng kiêu kì, thiên đường nơi ấy chắc cũng sẽ có " bánh gấu " và " trà loạn xạ " của chúng ta đấy, em lại dán tem bảo hành " thiên đường" tiếp nhé...

Em sẽ dán, sẽ dán thật nhiều tem bảo hành, để nơi ấy có bóng rổ, có niềm vui, có cả đàn ghita ca hát, có cả bộ xử lí âm thanh tuyệt đỉnh, có cả máy ảnh đời mới nhất mà a luôn nhăn mặt cau mày " sao giá cứ trên trời thế nhỉ "

Anh đã từng dắt tay em bước qua nỗi buồn rối tinh của tuổi mới lớn, cũng từng nắm chặt tay em cho bình minh nơi biển bao la. A từng hét thật to trước trời " Anh yêu em ", dù sau đó cát bay vào và ho sặc sụa. Chúng ta từng cười, chúng ta từng dầm mưa đến mệt nhoài và sau đó thi nhau kể chuyện cổ tích thời hiện đại. Mối tình được gọi tên là " tình yêu " của anh và em cũng nhẹ nhàng như gió..

Em đã không khóc đến tận...5 tiếng đồng hồ đấy a à. Em kể a nghe nhé, em chỉ ngồi như vậy, và nhìn hình a thôi. Em không khóc, ngoại nhắn tin cho em, em còn khoe cuộc nc cuối cùng của tụi mình. Cứ thế, em còn đi ăn đến no căng bụng. Đầu em cứ rỗng rỗng như vậy... Rồi em gọi vào số máy quen thuộc đấy, màn hình vẫn hiện nụ cười kiêu ngạo của a ngày nào... Em toe toét, vẫn có nhạc chờ đây thôi.
Có khi em đang tính nhẩm bao giờ thì đến 1/4, sao mọi người chơi đùa nhau sớm thế. 

...

Rồi em nhớ anh...

Nhớ anh của những ngày em còn chập chững tuổi 16 ngơ ngơ khờ khờ. Nhớ anh của tuổi 19 khi đó kể chuyện cổ tích và hát hò liên tục 3 tiếng dỗ đứa con gái 18 tuổi nín khi nó chia tay mối tình đầu. Nhớ anh của tuổi 21 quay về và nói " Mình yêu nhau đi em ". Nhớ anh của tuổi 22 lại lần nữa ngồi bên em và dỗ em nín khi em chia tay mối tình thứ 2. Sao vậy anh.... Sao cứ phải xuất hiện đều đặn bên em như vậy...

Anh của tuổi 23. Em sẽ không thèm nhớ nữa. Em không nhớ nữa... Không bao giờ nhớ nữa. 

Bây giờ phải nghe chuyện cổ tích mới nín được đấy...

Quay lại và dỗ em đi...

Được không anh... 

...

10.3.13

★ Mãi mãi là bao xa





Em sẽ phải mất những gì để trái tim mình được tha thứ ? 
Sẽ phải khổ đau cho đến bao giờ để được gặp lại anh ?


Đau đầu. Đau đầu đến muốn điên lên và đập tan mọi thứ xung quanh.

.. 
Lại là cái cảm giác rơi mạnh. 


Mâu thuẫn đến dại người. 

Một cơ hội nữa đã bị bỏ lỡ bởi kí ức
Một cơ hội nữa mà chúng ta đã chẳng chọn điểm tiếp theo cho mình


Môi không thể cất thành lời, cắn đến bật máu. 
...
Lại đâu rồi cảm giác đau.

Như một con ngốc với ám ảnh của tình yêu. Vẫn còn nhe răng cười.

Đánh cuộc và ghì chặt lấy mọi thứ ?

Ngực trái tim em đau nhói khi giọng anh vang lên khô khốc chặn đứng từng lần từng lần một. Cắn răng ngăn tiếng nấc, mơ hồ chân em đang chơi vơi giữa không trung của sân thượng tòa nhà. Gió thốc vào khoang não và tiếng máy bay rè ngang đầu, em giật mình lùi dần vào trong. 

Anh biết đâu là cảm giác sợ
Anh biết đâu là cảm giác đau
Anh biết đâu là cảm giác mong manh đến mức tan biến chỉ qua 1 lần chớp mắt nhẹ 

Anh biết tất cả.
Nhưng vẫn tàn nhẫn lấy tay tự che mắt mình. 
Sâu thăm của bóng tối - Còn điều gì lạnh lẽo hơn anh. 

Phủ nhận cô đơn là điều đáng tự hào ?
Phủ nhận yêu thương, mệt mỏi lắm không anh ? 

Một hành trình xa xăm và cô đơn ngoài sức tưởng tượng
Là em là anh là những ngã rẽ đâm nhọn vào nhau

Khói vẫn là khói là của ngàn năm cay mắt

Đến một ngày gặp lại...

Mãi mãi là bao xa ? 

..


.


.