Snow in Snow

• Snow

25.3.14

• Voice In The Wind




Sài Gòn. 

Bao giờ em mới chịu nhượng bộ cho ta một cơn mưa ? Cho ta nhiều cơn mưa.



Những ngày tháng 3 nặng nhọc, đầy mệt mỏi. Lại là ước muốn được tan đi giữa dòng người chật chội rồi mặc định cho mình suy nghĩ " Chúng ta mãi chỉ là phàm phu tục tử, rất đỗi trần gian và rất dễ phai tàn cảm xúc", rồi cũng sẽ như gió bay xa.

Có đôi khi, một mình len lỏi giữa phố, cái nóng hấp hơi trong cơ thể yếu đuối đi từng ngày, bất lực nghĩ về một nơi thật đẹp, nơi ấy có nụ cười trong veo của bản thân mình ngày nào. Lại thèm nghe tiếng róc rách của mưa chảy qua khe, được ngồi nơi gác mái hít hà mùi gió đẫm mùi gỗ. Mình ghét đến chán chê mùa hè. Thật sự ghét.

Những ngày tháng 3. Nhiều lần nước mắt lưng chừng ấm ức, rồi tự tay gạt mau để rồi vội vã hít sâu thở đều chạy đi làm chuyện khác. Với nỗi buồn, có ai là muốn dây dưa, nhưng rồi họ lại đưa mình về cố chấp. Cố chấp nhớ, cố chấp quên, rồi cố chấp giả vờ thờ ơ. 

Giấc ngủ đêm hôm qua như một hình phạt nặng nề cho những kẻ coi thường sức khỏe. Nó khó thở, nó chằng chịt những hình là hình mơ hồ vô nghĩa, nó có chết chóc, có cả phân li. Có người, có ta. Có cả những cái ôm hôn mà đôi mắt chỉ một màu lạnh. 

Tỉnh giấc, ngực đau, tim đau, đầu quặn thắt. Môi vô thức bật khẽ tên người. Nước mắt rơi. 

Bất kể là hoài công với nỗi nhớ, thì vẫn không ngăn được nó ồ ạt lùa về. 

Ở đâu đó trong trí nhớ, một người từng nói đừng coi thường và mỉa mai 2 chữ " Mãi mãi..." nữa. Đừng vì câu " Không có gì là mãi mãi " mà trách móc Mãi Mãi. Chữ mãi mãi ấy, thực ra vẫn hiên ngang tồn tại. Chỉ là con người ta thật sự phải trải qua một quãng đời, một quãng người, một quãng tổn thương, quay lưng lại và nhẹ nhàng nói câu " Cho đến khi có thể có thể buông lòng nhẹ tâng trước một ngày mưa buồn, mãi mãi cũng sẽ chẳng quên được tình cảm cùng người " Ừ, vẫn đúng đó thôi. 

Chỉ lát nữa thôi là phải rời nhà đến trường, làm bài kiểm tra cuối kì, rồi tối. Rồi về nhà. Rồi mở cửa phòng, cảm nhận cảm giác phòng vắng mùi người 5 6 giờ đồng hồ. Chắc vẫn hoang hoải như vậy. Nghĩ ra thì, những ngày có Meo ở nhà, mở cửa vào phòng dù mệt mỏi đến nhường nào, vẫn có một người khoan dung độ lượng cho mình nhăn nhó và than vãn, rồi làm mình cười, dù bản thân người ấy áp lực còn nặng nề hơn mình đến nhường nào. Những ngày như hôm nay, luôn là những ngày lòng lênh đênh cực nhọc. 

Cắm tai phone, " Voice In The Wind " đưa tiễn nước mắt thầm lặng. Thời gian ơi... 





" Một người đi khuất cuối đường
  Một người ở lại tự thương lấy mình..." 





25.03.14 
Gem.