Tự dưng
Mọi nỗi buồn cô đặc lại, không thành hình thù rõ rệt
ám ảnh - dằn vặt
Tự dưng
Thấy mình khó nhọc loang ra cùng nỗi nhớ
gượng gạo - đầy bâng quơ
Tự dưng
Cột chặt những yêu thương
khó nắm bắt - không vẹn nguyên
Vì nụ cười
Vì giọng nói
Vì đôi mắt nâu trầm buồn...
Vì khoảng cách
Vì những mất mát không thể gọi tên
Vì những kiếm tìm không mòn mỏi.
Nếu dễ dàng trao đi một thứ tình cảm đơn sơ...nỗi đau nhận về rồi cũng chỉ thoảng qua như gió, lạnh một chút, đau một chút, rồi sẽ không để lại sẹo...
Nhưng nếu, thì chỉ là dừng ở " nếu " mà thôi... Vì đơn giản, sẹo đã yên vị nằm lại đấy, lâu rồi...
Bỗng chốc mọi kỉ niệm vượt qua tường ngăn kí ức để trở về, nong nóng cái vị mằn mặn của nước mắt
cô độc
Một mình, và chỉ một mình
...
Bỗng chốc thấy mình chuếnh choáng và chênh vênh
Ngộp thở trong những con phố dài bất tận, trong hương hoa buồn se sắt
trong gió đầu mùa cuốn lá bay.
Em không đủ mạnh mẽ sao anh...?
Em không đủ vững tâm sao anh...?
Không đâu...
Anh đâu gần...sao có thể hiểu...
[Entry4 B]- Na.