Snow in Snow

• Snow

25.7.08

♦ Nhật ký ngày mưa (1)






Cuối tháng.




Ngồi ngắm trời qua khung cửa sổ, gió ùa vào, bất chợt mưa, mát lạnh! Mưa hè vẫn thường bất chợt như thế , mưa ngay khi những giọt nắng còn chưa tắt màu...

Ước gì có T ở đây giờ này, nó sẽ rủ T cùng nó đi ăn kem rồi long nhong dưới mưa...



Mưa...những cơn mưa bất chợt, đột ngột mang yêu thương vô hạn.




Nhớ T nhiều quá ! Dù tâm hồn nó nguội lạnh đến đâu, dù nó có hờ hững thế nào, vẫn còn 1 chỗ cho T, cái cảm xúc yêu thương đến T nó mãi chẳng bao h`dập tắt được. Mọi thứ dường như thay đổi quá nhiều. Đau và nhức nhối nhiều...!!!








Nhìn blast tụi nhỏ đang yêu và mới yêu, " yêu thương tròn trịa " - nghe dễ thương quá nhỉ, chân thành và nồng nhiệt. Mỗi lần như thế, kí ức lại tràn về nguyên vẹn ko mảy may sứt mẻ, những kí ức của 1 năm trước đây khi nó là nó và T vẫn là T. Yêu thương đong đầy, sâu sắc và bình dị. Những buổi chiều đẫm gió T và nó cùng xách cào cào lượn hết đường Hùng Vương, hát cho nhau nghe, cảm giác thật bình yên và ấm áp, những nụ cười thật sự từ những câu chuyện ko đầu ko đuôi, ai nghe đc sẽ nghĩ cực kì vớ vẩn...Và bao ưu tư phiền muộn sẽ theo gió bay xa khi T khẽ đặt tay vuốt nhẹ tóc nó . Yêu...nhiều vô cùng!


Đã có lúc cái thứ nó ghét nhất trên đời mang tên thời gian, thời gian lấy đi của nó quá nhiều thứ quan trọng, lấy đi niềm vui, lấy đi niềm tin, lấy đi nụ cười thường trực của 1 con bé lạc quan yêu đời, lấy đi cảm giác yêu và đc yêu , và lấy đi T - của một thời. 



Nó ko bik nó có còn là chính nó của 1 năm trước đây ? Mưa vẫn rả rích, âm ỉ trong nắng, thế này thì cầu vồng có xuất hiện k...

Chuông tin nhắn - cái tên ko thể thân quen hơn... Nó nhớ và nó đã nói nó nhớ, 1 cách đơn giản...nó mong T hiểu... Đã lâu rồi , nó cũng chả nhớ đã bao lâu, thời gian tính = tháng, nó mất đi cái thói quen tin vào những j người # nói, điều đó thực sự rất chi là nguy hiểm, nó đã dằn vặt rất nhiều, ko bik vì sao lại ra nông nỗi này, nhưng chịu thua, nó ko thể thoải mái với bất kì 1 lí do nào người ta đưa ra cho nó cả! Chính nó làm cho nó mệt nhoài..! Thời gian gần đây, nó hay tự mỉm cười để động viên mìh thật nhiều, rồi đau nhói. 




Im lặng và cười , ánh mắt xa xăm 1 vệt buồn rất mỏng, kon bạn thân bảo: " Đệ tử học cách giấu cảm xúc với sư phụ từ khi nào vậy, đệ tử nhe răng đẹp lắm nhưng đôi mắt thì quá tệ, tập rượt thêm đi" . Kon nhỏ vẫn thẳng thắn 1 cách đáng yêu như vậy .






Lúc nãy bước ra khỏi nhà có chiếc lá rơi ngang mặt, chiếc lá lìa cành mà sao khẽ khàng, nhẹ nhàng đến thế, phải chăng nắng tháng bảy đang nhuốm lên sắc vàng vĩnh cửu cho lá, cho cái khoảnh khắc rời sự sống vẫn còn ai đó để sẻ chia, đồng cảm. Gió vẫn âm thầm thổi nhẹ, cuốn lá bay đi, cây đứng im bất động...



Đã ko còn thói quen đi chậm, nó sợ mình sẽ trễ 1 điều gì đó trước mắt và đôi khi, chính nó đang lướt qua cuộc sống của nó rất nhanh mà ko bik xung quanh từng ngày , từng giờ đang rơi rớt những j ...

Đã ko còn yêu mưa, nó lướt qua mưa. Vẫn ko yêu nắng, nó lướt qua nắng. Nó ko trách T vì đã làm 1 cơn mưa mát lạnh ướt đi nụ cười mà chỉ buồn vì nó ko đủ ấm, ko đủ chói chang để giữ T kề bên....




Mưa và Nắng đã từng ở bên nhau - hạnh phúc ấy là cầu vồng xuất hiện. Khi nó đến tạo ra 1 cầu vồng đẹp lung linh và kỳ diệu như 1 phép màu. Và cũng như tình yêu, cầu vồng chỉ xuất hiện 1 cách ngắn ngủi. Vội đến rồi vội đi, để lại phía sau những vệt màu, những dấu vết mờ hằn trên bầu trời.



By Na.
Đã không còn là Na của những ngày xưa cũ. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét