Snow in Snow

• Snow

25.4.09

• Tưởng rất gần mà đã hóa xa xôi.





25.4

Chưa năm nào.... chưa 1 lần ...
ừ ....thôi!

Ta không ngoái nhìn...chỉ là ta đang nhớ....mà nỗi nhớ thì chợt đến

 rồi sẽ chợt đi thôi...
đừng trách nữa

Trở lại nơi xưa, thời gian chảy trôi nhanh quá...

Ta nhớ, nhớ dùm cho những thứ đã quên và cần quên

Nắng đong đầy , lá xào xạc. Nơi đây vẫn thu mình vào một góc, xa rời ồn ào, tất bật và nhộn nhịp của cuộc sống...

Ngày xưa cũ, êm đềm trôi về những kỉ niệm xa xôi...



Nổi bật nhưng khiêm nhường và tĩnh lặng, chưa lúc nào ta ngắm nó thật kĩ như lúc này...nắng không đủ chiếu rọi qua sắc xanh của tán lá ...

Lòng ta lặng đi, đã từng nắm tay nhau cùng chạy, cười đến sặc cả kem ....Luống cuống quay đi, trời có mưa đâu...

Ta không chạy trốn ký ức, ta quay về đối diện với ký ức, với những j dịu dàng – của riêng ta - và của một ai đó nữa


Nơi đây, lưu giữ một câu chuyện vu vơ, không có bắt đầu, chưa kết thúc mà cũng sẽ chẳng bao giờ kết thúc... 


Nhớ- mà chẳng thể mang theo ....Tình cờ đến rồi đi, chỉ có thế ....


Ta chẳng thể sống mãi với những điều dang dở, chỉ là một chút nhớ nhung, hoài niệm, giống như tìm về một chốn bình lặng để nghỉ ngơi sau một chặng đường dài mệt nhọc, rồi sau đó lại tiếp tục bước đi....

Rời khỏi, táp vào 56 ăn kem, lạnh tê đầu lưỡi - mùi hương quen thuộc ấy....


 tưởng rất gần mà đã hóa xa xôi…

[Na]
25.04.09

24.4.09

• Night Square.


Quảng trường đêm. Và mênh mông gió.
Những cánh diều không bay cao, chẳng hiểu lí do vì sao

Cách đây 2, 3 ngày, thời tiết như thiêu rụi tất cả mọi thứ hữu hình, nhưng lại như chất xúc tác đẩy mạnh những thứ vô hình.

Uể oải, mệt mỏi, đều do cái nắng 39 độ C gây ra. 

Hôm qua 15h kém tỉnh giấc, nhìn trời đầy ngờ vực : Không 1 chút nắng.
Lóc cóc xách xe đi học. Trời mát và dịu đến nao lòng.

Tìm 1 nơi yên ổn để ngồi, nó cố gắng tận hưởng chút ân huệ của gió
Nhẹ nhàng khép mi mắt, chỉ muốn ngủ 1 lát
thật tròn
thật yên
" Giá như tất cả chỗ này là của mình"

2 phút. Mở mắt. 
chỉ thấy không gian vô hồn 
những con người mệt mỏi. 

Mùa hè này mạng nhện giăng đầy những hy vọng
nó không mong đợi điều j cả !



Mess : " Cảm giác cần và mong 1 người dựa vào, từ lâu rồi a đã quên mất nó"
 reply : - " Cứ phải sống tiếp thôi..."
           - " Perhaps..."

Tắt di động. Ngước lên nhìn trời. 
Chẳng thấy gì ngoài thứ ánh sáng nhập nhòe xen lẫn nền trời đen của ánh đèn vàng vọt.

Cảm thấy cuộc sống của mình cũ quá..
Nhìn xuống vết thương
vẫn đau, vẫn sưng, vẫn nhức...!
Những dấu chấm đỏ sâu hoắm...
Ừ, rồi 1 ngày vết thương sẽ thành sẹo
sẹo - sẽ nhắc cho ta về 1 sự xúc phạm ko-bao-giờ-được-quên!

Có những thứ ta không bao giờ muốn thừa nhận, thế nhưng muốn là một chuyện, việc phải thừa nhận sự thật chua chát là 1 chuyện khác. Thừa nhận đi Na, ngươi...

ngu ngốc quá rồi :)




Gió cứ thổi
Gió vẫn cứ thổi đó thôi
Nhưng hết mát rồi
Ngồi thêm cũng chỉ đem đến những cơn đau đầu tê buốt.


Dắt xe về
Có đứa bé gái đang cười toe toét
Gió thổi tóc em êm ả
Nụ cười vô tư ko âu lo

hì , yêu đời biết bao , thì nó đã biết ghét đời đâu mà không yêu ^^

Một dòng suy nghĩ , rất nhanh :

"Rồi 1 ngày, pé cũng sẽ lớn lên
như chị thôi..."






10.4.09

• Tháng 4. Và em cần anh.




Tháng 4 về rồi, những ngày tháng sẽ bình yên chăng ?

Tháng 4. 

Nắng vàng nhưng không gắt, mưa nhiều nhưng không lạnh.
Những cơn mưa điềm nhiên đến rồi đi, tươi lắm, và cũng dịu lắm.
Mưa mát. Mưa trong veo. Mưa lại giả vờ hiền như ngày nào..

Mưa. Cứ nên thế thôi. Cứ nhẹ nhàng rơi trong vòng tay ấm áp của người ta yêu thương
Gió. Cứ nên thế thôi. Cứ thổi bay tóc mềm, cho ưu tư cùng nỗi buồn nhẹ nhàng tan biến.
Nắng. Cũng cứ thế thôi nhé. Vàng rất nhẹ. Không gắt gỏng như cái nắng tháng 3

Mưa, gió, nắng, cứ mãi thế thôi, hòa hợp trong cái cung bậc tình cảm của ta
Yên bình, trong trẻo.

Có khi vì ta bình yên, nên cảm giác mọi thứ cũng yên bình đi nhiều lắm.




Hôm nay em bệnh. Hôm qua 2 ta cãi nhau.

Anh ra về với khoảng thời gian trước đó chỉ mình a độc thoại giải thích. Anh đúng. Anh nên ra về lúc đó, vì có ở lại, cái miệng em cũng sẽ chỉ im như hến.

Hôm nay, anh không có thời gian rảnh, nhưng vẫn ghé, chắc mục đích cũng chỉ xem cái miệng em đã hết im chưa. Từ ghé đã trở thành cả buổi chiều chăm sóc em. Nửa tô phở, bắt em ăn được như vậy là giỏi lắm rồi. Cả cái cách anh bắt em uống thuốc nữa ( thú thực là em không sợ). Cả cái cách anh cầm ly nước mía cho em uống, dù nó lạnh và họng em đau ( vì thương nên anh muốn em bệnh thêm nặng /:)

Có lẽ, em thích vậy. Giờ thì em hiểu em luôn thoải mái với những quan tâm vụng về đó.
Anh yêu em theo cách của riêng anh, của 1 mình gorilla mà em từng biết.

Hôm nay em bệnh, được bắt nạt anh đủ điều, em rất vui :)




Cảm ơn anh nhé. 

Cảm ơn vì đã đem đến tháng 4 yêu thương cho em ( không tính lời nói dối ngoạn mục 1-4)
Cảm ơn những lúc a ngồi giải cho em đề toán, với cái cách kiên trì với 1 con sâu ngọ nguậy k yên bên cạnh.
Cảm ơn anh vì nửa tô phở, một ngày nào đó a bệnh em sẽ đền 1/2 tô còn lại ( tất nhiên e k mong chờ điều đó)
Cảm ơn anh vì những cái bánh su su mát lạnh anh mua " hối lộ" em. 10 lần thì lần nào cũng ngon tuyệt.
Cảm ơn anh đã nghe em - để cứ 2 4 6 đi học về em lại đạp xe qua nhà a chỉ để thấy dáng anh trên bàn học. :)
Cảm ơn anh vì đã tin em - để rồi chia sẻ và an ủi em những ngày stress vừa rồi.

Nếu cảm ơn là khách sáo, thì người ta sinh ra 2 chữ đó để nói lên yêu thương làm gì. Ngay lúc này e chỉ muốn nói 2 từ đơn giản đó thôi. Có thể hiện tại em không xác định rõ tình cảm của mình, nhưng a đang ở bên cạnh em theo 1 cách an toàn và dịu dàng nhất.

Em ích kỉ giữ lại cho mình chút suy nghĩ về anh.
Chỉ muốn nói với anh rằng : Tháng 4,  và em cần anh :)




[Na]
10.04.09




1.4.09

• I'm better then I was yesterday.


Tuổi thơ ta quay về, những ngày vô âu vô lo.
Ta thèm - thèm được quay về như 1 đứa trẻ.

Ta lớn để làm gì, ta gặp người để làm gì ?
Sống trên đời sao không thể chỉ có yêu với thương, sao còn sinh ra  cái gọi là Yêu Thương Dang Dở. 

Chiều tà. Ngồi uống cafe với Mi ở Mái Ngói.
Con bạn vẫn cafe và mình là một thứ gì đó, không phải cafe. 
Trời chiều nhạt. Đã tắt nắng rồi.
Cái cây cao trước quán che lấp hẳn 1 vùng trời xanh.
Đôi khi bầu trời cũng thật nhỏ bé quá đỗi.

Lòng nó lại buồn.
Buồn những thứ đã trở thành cố hữu.


Nhẹ nhàng. Nó buông nỗi nhớ.
Nhẹ nhàng lắm - để nỗi nhớ được hòa tan. Thả trôi để không phải cột chặt
Thả trôi rồi nỗi nhớ sẽ không còn của riêng nó chứ ?



Tối ngày hôm qua.
Nó lại là nó, là nó của những ngày không còn T
Nó ương ngạnh, nó hờ hững, nó làm người khác lo
Nó phiền phức, nó dở hơi, nó trẻ con, nó chẳng ra gì cả. !
Nó té, nó đau, nó chảy máu
Nó vẫn hậu đậu như ngày nào.

Pull lấy miếng băng keo cá nhân cẩn thận băng lại.
Chỉ nhìn chăm chăm vào miếng dán ấy và nước mắt chảy. 
Nó khóc. Nấc. Khóc như nấc. 1' 2' vậy thôi. Những giọt nước mắt có hạn.

Nước mắt khô nhanh, và cảm xúc cũng lạnh nhanh. 


Mỗi ngày ta trở về nhà đều là những ngày mệt mỏi. 
Nhận ra đã lâu rồi ta không còn tươi tỉnh toe toét kể về những thứ trên trời dứoi đất cho Pull nghe nữa.

Là bản thân. Là nỗi nhớ. Là niềm đau của vết thương lòng ngày - hôm - qua.

Đã bao lần ta chìm mình trong những khoảnh lặng kéo dài, những suy tư bất chợt.
Đã bao lần ta nhắm đôi mắt này lại để xoa bớt chút gì điên khùng, quanh quẩn trong miền kí ức vô định.

Mơ.

Có lẽ lâu rồi ta chưa có một giấc mơ nào trọn vẹn.
Trong mơ, những thứ ta yêu thương chẳng bao giờ tìm về

                                                                                      có khi tự dưng đến rồi quay ngoắt bỏ đi.

Nỗi nhớ - Có khi nó hạn hẹp tối đen như một ngõ cụt nhưng cũng vô số lần thênh thang như một đại lộ 0 tên.
Thênh thang như khi một giấc mơ vỡ tan.

Đêm rồi - lòng ta lạnh tanh.
Ước ao có người bên cạnh, nhưng ngoảnh lại - chỉ là một chiếc bóng....



[Na]
01.04.09