Snow in Snow

• Snow

12.6.09

• Vết cắt






Ta cứ đi tìm

Tìm mãi
Ai đã tạo ra vết cắt này
Ai đã nhẫn tâm tạo ra 1 vết cắt , độc 1 vết

" sẹo thường đau nhói khi gặp mồ hôi"

Mồ hôi mặn , nước mắt mặn , âu chăng cũng chỉ là 1 mà thôi
Ta đã tìm được người để kể , để trút những j phải đè nén , những j ta chỉ biết kể cho chính mình nghe
Kể xong rồi , chẳng cười được nữa .
Hoá ra nói ra được cho người thứ 2 biết , nó lại là chìa khoá mở tung túi nước mắt ta cất giấu bấy lâu nay

Trời tắt gió rồi . Trời chỉ nắng. Cái nắng tháng 6 khô hanh cực độ. Có mưa. Nhưng chỉ là để bới tung lớp bụi phủ trên đường. Có gột sạch đâu...!


Vết cắt nhạt nhòa trong nước mắt. Ta bỏ lỡ nhiều quá…





...........
Bỏ lỡ…một nhịp yêu thương


.......... Và cả cảm xúc ta chắt chiu từ mùa trước.

Người bỏ quên và cất bước ra đi đem theo tất cả thương yêu....






- Do mày cả thôi....
- ... Không phải do tao
- Không mày thì ai
- ừ thì , tao chỉ làm cái ban đầu thôi mà ....nói chung k phải do tao

Ngang thế thôi , nó biết chứ , biết rõ lắm chứ , rõ hơn ai hết .

Uh , ngang thôi. Cao ngạo thôi...
Bản chất của ngang là không chịu thừa nhận :) 

Mùa cứ thế trôi

Đến rồi đi
Chạm thật gần mà như là xa lắm

Giật mình


....................

Ta biết mình đau



[Na]












10.6.09

• Ta nhớ em.








Nhớ cảm giác vùi đầu, ngủ 1 giấc thật yên
Nhớ áo len cổ lọ trùm kín
Nhớ đặc quyền mình em có : lạnh  ấm. 

Lạnh, nhưng ấm.
Ôi, sao mà thèm được gặp em đến thế này :(

Rồi em cũng sẽ đến .
Mùa đến mùa đi. Chờ 1 ngày ko xa... ta sẽ gặp lại em. Chờ đợi.
Ngày em đến, ta đã rảnh rang. 
Rảnh rang trong niềm hp hay nỗi buồn thì còn chưa biết được

Ôi, nhớ quá
Nắng kinh khủng thế này , ai chẳng nhớ em



Ta nhớ em. Nhớ phần lạnh nhưng tuyệt đối k nhớ phần mưa.
Ta nhớ. Ta nhìn. Ta thấy 1 phần của ngày xưa.
Cuộc sống hiện tại trôi đi lúc nào cũng phải gắn với 1 chữ nóng. 
Chiều thả cho mình chút bình yên là ngồi uống cafe dừa, ngắm dòng người tan ca qua lại, ngắm những yêu thương, có cả giận hờn của thiên hạ .

Thở dài đôi lần, đặt chân xuống đường, hứng nắng, ta lại như 1 khúc gỗ trơ trọi giữa nắng hạ thiêu đốt. Mệt nhoài.

Cuộc sống tồn tại như những khúc giao mùa. 
Có thời khắc giao nhau, giữa nóng và lạnh, giữa hạ và đông, cứ tự nhiên đến rồi đi...

Còn cảm xúc, ai chỉ cho ta biết khi nào cảm xúc nơi ta sang mùa...
sang mùa cho những ngày mới mẻ đầy yêu thương.

Trôi nhanh
Trôi nhanh nắng nhé
Ta chờ em
Chờ từng ngày
... mùa đông...


[Na]







5.6.09

• [Lảm nhảm]





Mình làm j nhỉ
Mình làm j mà để người ta hiểu lầm nhỉ ?


Làm sao mà bị hiểu thành mình đi cầu xin tình cảm của người ta nhỉ. Vớ vẩn!

Cái người mình cần hiểu thì mình k nói ra được, người ta k hiểu .
Cái người mình chẳng đả động đến thì hiểu nhầm.

Cái độ tuổi ẩm ương đến đáng ghét.
Khổ
Mệt
......

Cậu ấy hiền
Cậu ấy tốt
Cậu ấy sống hoà bình với cuộc sống
Nó không hiền
Nó không tốt
Nó không bt
Nó chán ghét cuộc đời
Thế mà bây giờ lại làm cậu ấy ra nông nỗi này

Cái độ tuổi ẩm ương đến đáng sợ.
Khổ
Mệt
.....

Mệt quá

:(


[Na]

26.5.09

♦ Rời rạc.




Mưa.

Em ghét mưa. Từ cơn mưa cuối tháng ấy. Ghét cho đến tận bây giờ.

Mưa rồi nắng . Nắng rồi mưa. Nắng trong mưa. Mưa trong nắng . Cầu vồng .

Mai Hồng's mess : " Nah nhìn lên trời phía đông đi, có cầu vồng đẹp lắm "
HaVy's mess: " 2 cái cầu vồng chồng lên nhau, đẹp dễ sợ luôn.."

Ừ, đẹp, thì đẹp thật. Rồi cũng mất thôi .

Những ngày vừa qua có cái j không ổn T à! Thực sự không ổn. Bế tắc. Ức chế. 
Vì cái j cơ chứ?
Cảm xúc nơi em cứ đứt quãng. Những đoạn phim rời rạc lem lấm. Học từ sáng đến chiều, vừa bước ra nhìn trời thì mưa. 

Hờ hững...em đạp , mưa cũng chẳng to lắm.



Dạo này không đạp xe lung tung nữa. Không học thì ngủ. Càng ngày càng thích ngủ . Và vẫn chưa có lại cái ước muốn thấy mặt ngày mai. 1 cảm giác mệt mỏi, biết mệt mà vẫn cứ nhắm mắt mà ngủ. 

Rồi cũng phải thức dậy, đâu ai sống mãi với những giấc mơ...
Ngày T về, đêm ấy liệu em có ngủ ...

Mưa thế này. Em chỉ biết buồn. Nỗi buồn rất khô. Biết là nhớ T đấy. 
Nhưng sao cứ khô khốc, rỗng!
Mưa mà trời xanh. Mưa mà biển không dữ. Mưa mà lòng em im đến lạ.
Cái j xảy ra nơi em...đơ quá.
Em nghe "Hẹn gặp lại anh" . Nghe không biết bao nhiêu lần. ...

".....Hẹn gặp nơi xa xôi một ngày có nắng mới
Những ưu tư trong em lại rồi sẽ qua.
Hẹn gặp nơi mai sau chuyện mình sẽ rất mới
Đón em trong dòng người rạng ngời khi nhìn nhau...."




Ước j em mỉm cười, em có được cảm giác hy vọng khi hát bài này. 
Không thể. Đắng nghét. Đắng lắm, T biết ko...

T thản nhiên thông báo với em cái tin chia tay người ấy, rồi thoải mái , rất thoải mái mà nói rằng bây giờ mình là người tự do, tự do tận hưởng cuộc sống, tự do cho những ước mơ của mình...

Sự lãng quên, sự vô tư vô tình lại cay đắng đến vậy, với em. 
Cứ như chưa hề tồn tại 1 người có ý nghĩa với T.

Có 1 người - đã chẳng còn bình thường...
Có thể bây giờ em không còn yêu T như trước, nhưng có 1 cái j đó, không thay đổi , chưa bao giờ thay đổi...Khi em vui, khi em buồn, khi em quen với rất nhiều người khác, nó chưa bao giờ thay đổi...

Xa T - luôn nhớ đến T như 1 niềm hạnh phúc , rồi khóc khi nỗi đau là vô bờ
Đến bao giờ em quên được- để lòng em nhẹ nhõm hơn...

“Nếu trong cuộc đời này có một thứ không bao giờ thay đổi đó là sự đổi thay..."



[Na]
26.05.09



20.5.09

♦ Vô thường.




Người -

lại đến một cách vô ý thức, vô định hình, vô định lượng...

quạnh quẽ
lấy đi mọi sức mạnh tự tại

............... sự vỡ òa của một con đập nước trước sự đè nén quá lâu.
.
.
.

"Hạnh phúc là vô thường, nghĩa là nó ở mãi với ta. Những gì cuộc đời mang lại cho ta đều là vô thường..."

Điều mong muốn lớn lao cho nội tại đó là tìm thấy sự im lặng trong tư tưởng!


.
.
.
[Na]
20.05.09




15.5.09

• [St]




Nếu xa nhau đơn thuần chỉ là từ bỏ một thói quen trong cuộc sống hàng ngày, chắc nó sẽ dễ dàng cho ta

Nhưng nếu xa là ngừng yêu, ngừng nhung nhớ, ngừng nghĩ đến thì điều đó quả thật là sự tra tấn mỗi ngày

Tình yêu vốn như hơi thở cần cho sự sống, mà ai có thể ngừng thở khi vẫn hiện hữu trên cõi đời?

Con người ta không thể chạm tới cái đáy sâu thẳm của nỗi đau mà không mất đi một phần sự sống.

Làm sao để sống một phần đời thực vật khi ta còn gia đình, còn người thân, bạn bè

Ta không thể như một kẻ mộng du bay lờ đờ trong đêm tối, mà không biết rằng trong cái khoảng đêm vô tận ấy không có lối đi nào cho mình....

Đêm
Hoang vu và cô quạnh
Xơ xác những niềm đau...

9.5.09

• Ignore.




Không bắt đầu, và cũng không kết thúc
Lại là cái cảm giác không hiểu nổi bản thân đang muốn gì, nghĩ gì và cần gì
Ồ ạt quá đến nỗi bão hoà và thành thứ cảm xúc lan man khó tả...

Trời chiều nhàn nhạt, cái màu đáng ghét, cái màu nó ghét nhất....; 
mà cũng đã bao giờ biết đc chính xác màu của trời chiều là màu gì đâu
chỉ nhạt, nhạt phếch...

Bức bối, khó chịu, 1 buổi nói chuyện dài đằng đẵng với thằng bạn nhìn lại thấy toàn " =)) " , trong khi cái mặt nó thì vẫn ko 1 chút cảm xúc :) ôi , giả tạo ư? có phũ phàng quá không nhỉ....

Chẳng định viết, chẳng định viết thêm 1 cái j nữa
Thế mà . Bây giờ. Chỉ muốn đc viết ra tất cả. Thật nhiều.
..........



Lâu rồi không vào xem lại test....
Mất ! Mất hút! Đã mất rồi !
Tim nó nhói , vì ... cái điều hiển nhiên T vẫn có quyền làm
Nước mắt nó tràn ra
Từ lúc kết thúc với 2 đến giờ, đây là lần đầu tiên nước mắt lại chảy
Không phải vì 2, không phải vì ai , mà lại là vì T
Thế là sao cơ chứ...
..........

Những yêu thương ... Những giận hờn của ngày xưa ... trở thành vị cay nồng xộc thẳng mũi, nóng bừng...

Không khóc nữa . Đi làm cái công việc chưa từng làm : Remove và ignore blog T :)
Rồi, đã xong :)
Bây giờ Na sẽ viết lại. Thích là viết . Buồn viết . Vui viết . Nhớ viết. Ừ, sao cũng đc . 

Thở phào ,chẳng phải lo nữa, vì T sẽ không bao giờ đọc được...
[1 ngày mệt mỏi]


[Na]
09.05.09







25.4.09

• Tưởng rất gần mà đã hóa xa xôi.





25.4

Chưa năm nào.... chưa 1 lần ...
ừ ....thôi!

Ta không ngoái nhìn...chỉ là ta đang nhớ....mà nỗi nhớ thì chợt đến

 rồi sẽ chợt đi thôi...
đừng trách nữa

Trở lại nơi xưa, thời gian chảy trôi nhanh quá...

Ta nhớ, nhớ dùm cho những thứ đã quên và cần quên

Nắng đong đầy , lá xào xạc. Nơi đây vẫn thu mình vào một góc, xa rời ồn ào, tất bật và nhộn nhịp của cuộc sống...

Ngày xưa cũ, êm đềm trôi về những kỉ niệm xa xôi...



Nổi bật nhưng khiêm nhường và tĩnh lặng, chưa lúc nào ta ngắm nó thật kĩ như lúc này...nắng không đủ chiếu rọi qua sắc xanh của tán lá ...

Lòng ta lặng đi, đã từng nắm tay nhau cùng chạy, cười đến sặc cả kem ....Luống cuống quay đi, trời có mưa đâu...

Ta không chạy trốn ký ức, ta quay về đối diện với ký ức, với những j dịu dàng – của riêng ta - và của một ai đó nữa


Nơi đây, lưu giữ một câu chuyện vu vơ, không có bắt đầu, chưa kết thúc mà cũng sẽ chẳng bao giờ kết thúc... 


Nhớ- mà chẳng thể mang theo ....Tình cờ đến rồi đi, chỉ có thế ....


Ta chẳng thể sống mãi với những điều dang dở, chỉ là một chút nhớ nhung, hoài niệm, giống như tìm về một chốn bình lặng để nghỉ ngơi sau một chặng đường dài mệt nhọc, rồi sau đó lại tiếp tục bước đi....

Rời khỏi, táp vào 56 ăn kem, lạnh tê đầu lưỡi - mùi hương quen thuộc ấy....


 tưởng rất gần mà đã hóa xa xôi…

[Na]
25.04.09

24.4.09

• Night Square.


Quảng trường đêm. Và mênh mông gió.
Những cánh diều không bay cao, chẳng hiểu lí do vì sao

Cách đây 2, 3 ngày, thời tiết như thiêu rụi tất cả mọi thứ hữu hình, nhưng lại như chất xúc tác đẩy mạnh những thứ vô hình.

Uể oải, mệt mỏi, đều do cái nắng 39 độ C gây ra. 

Hôm qua 15h kém tỉnh giấc, nhìn trời đầy ngờ vực : Không 1 chút nắng.
Lóc cóc xách xe đi học. Trời mát và dịu đến nao lòng.

Tìm 1 nơi yên ổn để ngồi, nó cố gắng tận hưởng chút ân huệ của gió
Nhẹ nhàng khép mi mắt, chỉ muốn ngủ 1 lát
thật tròn
thật yên
" Giá như tất cả chỗ này là của mình"

2 phút. Mở mắt. 
chỉ thấy không gian vô hồn 
những con người mệt mỏi. 

Mùa hè này mạng nhện giăng đầy những hy vọng
nó không mong đợi điều j cả !



Mess : " Cảm giác cần và mong 1 người dựa vào, từ lâu rồi a đã quên mất nó"
 reply : - " Cứ phải sống tiếp thôi..."
           - " Perhaps..."

Tắt di động. Ngước lên nhìn trời. 
Chẳng thấy gì ngoài thứ ánh sáng nhập nhòe xen lẫn nền trời đen của ánh đèn vàng vọt.

Cảm thấy cuộc sống của mình cũ quá..
Nhìn xuống vết thương
vẫn đau, vẫn sưng, vẫn nhức...!
Những dấu chấm đỏ sâu hoắm...
Ừ, rồi 1 ngày vết thương sẽ thành sẹo
sẹo - sẽ nhắc cho ta về 1 sự xúc phạm ko-bao-giờ-được-quên!

Có những thứ ta không bao giờ muốn thừa nhận, thế nhưng muốn là một chuyện, việc phải thừa nhận sự thật chua chát là 1 chuyện khác. Thừa nhận đi Na, ngươi...

ngu ngốc quá rồi :)




Gió cứ thổi
Gió vẫn cứ thổi đó thôi
Nhưng hết mát rồi
Ngồi thêm cũng chỉ đem đến những cơn đau đầu tê buốt.


Dắt xe về
Có đứa bé gái đang cười toe toét
Gió thổi tóc em êm ả
Nụ cười vô tư ko âu lo

hì , yêu đời biết bao , thì nó đã biết ghét đời đâu mà không yêu ^^

Một dòng suy nghĩ , rất nhanh :

"Rồi 1 ngày, pé cũng sẽ lớn lên
như chị thôi..."






10.4.09

• Tháng 4. Và em cần anh.




Tháng 4 về rồi, những ngày tháng sẽ bình yên chăng ?

Tháng 4. 

Nắng vàng nhưng không gắt, mưa nhiều nhưng không lạnh.
Những cơn mưa điềm nhiên đến rồi đi, tươi lắm, và cũng dịu lắm.
Mưa mát. Mưa trong veo. Mưa lại giả vờ hiền như ngày nào..

Mưa. Cứ nên thế thôi. Cứ nhẹ nhàng rơi trong vòng tay ấm áp của người ta yêu thương
Gió. Cứ nên thế thôi. Cứ thổi bay tóc mềm, cho ưu tư cùng nỗi buồn nhẹ nhàng tan biến.
Nắng. Cũng cứ thế thôi nhé. Vàng rất nhẹ. Không gắt gỏng như cái nắng tháng 3

Mưa, gió, nắng, cứ mãi thế thôi, hòa hợp trong cái cung bậc tình cảm của ta
Yên bình, trong trẻo.

Có khi vì ta bình yên, nên cảm giác mọi thứ cũng yên bình đi nhiều lắm.




Hôm nay em bệnh. Hôm qua 2 ta cãi nhau.

Anh ra về với khoảng thời gian trước đó chỉ mình a độc thoại giải thích. Anh đúng. Anh nên ra về lúc đó, vì có ở lại, cái miệng em cũng sẽ chỉ im như hến.

Hôm nay, anh không có thời gian rảnh, nhưng vẫn ghé, chắc mục đích cũng chỉ xem cái miệng em đã hết im chưa. Từ ghé đã trở thành cả buổi chiều chăm sóc em. Nửa tô phở, bắt em ăn được như vậy là giỏi lắm rồi. Cả cái cách anh bắt em uống thuốc nữa ( thú thực là em không sợ). Cả cái cách anh cầm ly nước mía cho em uống, dù nó lạnh và họng em đau ( vì thương nên anh muốn em bệnh thêm nặng /:)

Có lẽ, em thích vậy. Giờ thì em hiểu em luôn thoải mái với những quan tâm vụng về đó.
Anh yêu em theo cách của riêng anh, của 1 mình gorilla mà em từng biết.

Hôm nay em bệnh, được bắt nạt anh đủ điều, em rất vui :)




Cảm ơn anh nhé. 

Cảm ơn vì đã đem đến tháng 4 yêu thương cho em ( không tính lời nói dối ngoạn mục 1-4)
Cảm ơn những lúc a ngồi giải cho em đề toán, với cái cách kiên trì với 1 con sâu ngọ nguậy k yên bên cạnh.
Cảm ơn anh vì nửa tô phở, một ngày nào đó a bệnh em sẽ đền 1/2 tô còn lại ( tất nhiên e k mong chờ điều đó)
Cảm ơn anh vì những cái bánh su su mát lạnh anh mua " hối lộ" em. 10 lần thì lần nào cũng ngon tuyệt.
Cảm ơn anh đã nghe em - để cứ 2 4 6 đi học về em lại đạp xe qua nhà a chỉ để thấy dáng anh trên bàn học. :)
Cảm ơn anh vì đã tin em - để rồi chia sẻ và an ủi em những ngày stress vừa rồi.

Nếu cảm ơn là khách sáo, thì người ta sinh ra 2 chữ đó để nói lên yêu thương làm gì. Ngay lúc này e chỉ muốn nói 2 từ đơn giản đó thôi. Có thể hiện tại em không xác định rõ tình cảm của mình, nhưng a đang ở bên cạnh em theo 1 cách an toàn và dịu dàng nhất.

Em ích kỉ giữ lại cho mình chút suy nghĩ về anh.
Chỉ muốn nói với anh rằng : Tháng 4,  và em cần anh :)




[Na]
10.04.09




1.4.09

• I'm better then I was yesterday.


Tuổi thơ ta quay về, những ngày vô âu vô lo.
Ta thèm - thèm được quay về như 1 đứa trẻ.

Ta lớn để làm gì, ta gặp người để làm gì ?
Sống trên đời sao không thể chỉ có yêu với thương, sao còn sinh ra  cái gọi là Yêu Thương Dang Dở. 

Chiều tà. Ngồi uống cafe với Mi ở Mái Ngói.
Con bạn vẫn cafe và mình là một thứ gì đó, không phải cafe. 
Trời chiều nhạt. Đã tắt nắng rồi.
Cái cây cao trước quán che lấp hẳn 1 vùng trời xanh.
Đôi khi bầu trời cũng thật nhỏ bé quá đỗi.

Lòng nó lại buồn.
Buồn những thứ đã trở thành cố hữu.


Nhẹ nhàng. Nó buông nỗi nhớ.
Nhẹ nhàng lắm - để nỗi nhớ được hòa tan. Thả trôi để không phải cột chặt
Thả trôi rồi nỗi nhớ sẽ không còn của riêng nó chứ ?



Tối ngày hôm qua.
Nó lại là nó, là nó của những ngày không còn T
Nó ương ngạnh, nó hờ hững, nó làm người khác lo
Nó phiền phức, nó dở hơi, nó trẻ con, nó chẳng ra gì cả. !
Nó té, nó đau, nó chảy máu
Nó vẫn hậu đậu như ngày nào.

Pull lấy miếng băng keo cá nhân cẩn thận băng lại.
Chỉ nhìn chăm chăm vào miếng dán ấy và nước mắt chảy. 
Nó khóc. Nấc. Khóc như nấc. 1' 2' vậy thôi. Những giọt nước mắt có hạn.

Nước mắt khô nhanh, và cảm xúc cũng lạnh nhanh. 


Mỗi ngày ta trở về nhà đều là những ngày mệt mỏi. 
Nhận ra đã lâu rồi ta không còn tươi tỉnh toe toét kể về những thứ trên trời dứoi đất cho Pull nghe nữa.

Là bản thân. Là nỗi nhớ. Là niềm đau của vết thương lòng ngày - hôm - qua.

Đã bao lần ta chìm mình trong những khoảnh lặng kéo dài, những suy tư bất chợt.
Đã bao lần ta nhắm đôi mắt này lại để xoa bớt chút gì điên khùng, quanh quẩn trong miền kí ức vô định.

Mơ.

Có lẽ lâu rồi ta chưa có một giấc mơ nào trọn vẹn.
Trong mơ, những thứ ta yêu thương chẳng bao giờ tìm về

                                                                                      có khi tự dưng đến rồi quay ngoắt bỏ đi.

Nỗi nhớ - Có khi nó hạn hẹp tối đen như một ngõ cụt nhưng cũng vô số lần thênh thang như một đại lộ 0 tên.
Thênh thang như khi một giấc mơ vỡ tan.

Đêm rồi - lòng ta lạnh tanh.
Ước ao có người bên cạnh, nhưng ngoảnh lại - chỉ là một chiếc bóng....



[Na]
01.04.09






3.3.09

♦ Sân ga.



Tháng 3.
Tháng 3 rồi cơ đấy.

Nắng tháng 3 rất vàng, rất chín
Nắng lung linh, tinh khiết, chói mắt, rực rỡ, kiêu sa, hồn nhiên và bướng bỉnh

Dường như ta đang tả một ai đó, nào phải nắng đâu ?

Ta lang thang trên đường
Không áo, không mũ, tóc không cột, ta nheo mắt nhìn thẳng vào mặt trời chói lọi...
Trưa và 1 mình ta...chỉ 1 mình ta mà thôi.

TỰ DO.



Ta cúi xuống. 
Bắt gặp mình trong cái bóng màu đen rất lạ. 

Tự dưng thích thú cái cảm giác này. 
Ngắm ngía cái bóng...không ánh mắt, không nụ cười, chỉ là những cọng tóc loe quoe và cái nghiêng đầu rất bướng.
Ừ, ta đó.

Ta ra ga.
Nắng vụn vỡ trong nỗi nhớ vô bờ.
Nắng vỡ òa trong tim...
Ta nhớ, nhớ người da diết !

Một ngọn gió lang thang
Một nụ cười rất khẽ
Kí ức lại ùa về
Ta tự hỏi " Cớ gì mình lại bước vào ga ?"

Một ước mơ, đơn giản, thành thật đến đáng thương
Ta không cho phép ước mơ ấy tồn tại
Niêm phong yêu thương là 1 cái tội ?
Ta nguyền rủa thời gian...!

Chập chờn giữa 2 miền hư - thực                                                        Ta - Người. 


Nắng vẫn vô tư tràn trên tóc. 
Thế mà len cả vào mắt. Ướt đẫm.

" Đời là cõi tạm " - Chỉ là tạm mà thôi.

Lạnh lẽo và đơn độc giữa trời nắng cháy
Ta đi tìm chút mảnh vỡ của ngày xưa...
Xa lắm, xa thế - xa vô cùng rồi...

Trời tắt nắng. Mây đen. Và thế là mưa.
Nhanh vậy là cùng.

Cớ sao nhớ - quên không mong manh như thế, để ta được bình yên trong nỗi cô đơn..

Tháng 3 - Ta sẽ còn viết tiếp.... cho riêng ta.



[Na]
03.03.09