Snow in Snow

• Snow

25.9.13

• Que Sera Sera




2 giờ sáng

Đầu óc cô đã tỉnh táo toàn phần, thay vì nửa tỉnh nửa mê man như cách đây vài tiếng.

Cô không bia rượu, không chất kích thích. Đến hài hước là trông cô đã như một kẻ say. Một kẻ say nhớ được những lời lẽ không thể kiểm soát mà bản thân đã nói ra. 

Tỉnh táo. Đồng nghĩa với việc những suy nghĩ ấy trở nên kệch cỡm với hiện tại - Anh nói đúng - Nó không dành cho cô. Tất cả đều đã là 2 chữ quá khứ. Cô đã lại sơ sót để mình hành động như 1 con bé ngốc ngếch tuổi 16 17. Không ra gì, không ra một logic nào cả :)


Những suy nghĩ tả tơi - Dẹp gọn
Những con người lạ lùng - Dẹp gọn
Những cảm xúc cũ kĩ - Dẹp gọn


Cô lại trở về như bản thân vốn có. Nhận ra một sự thật đáng ăn mừng, cứ sau vài lần cách nhau tầm 3 4 tháng cô bị cảm xúc hành hạ như vậy, khi tỉnh táo trở lại, cô sẽ sống tốt hơn nhiều. Nói ra nghe chừng như một câu chuyện viễn tưởng, tự mình huyễn hoặc tư tưởng mình. Sao cũng được, nhưng cô hài lòng với điều đó. Dù lúc " lên cơn ", thật sự không nỡ cam chịu...Cảm giác đau nhói khó thở ấy - cô thực lòng cầu xin ông trời đừng ác độc với cô theo cách như vậy nữa. Qua rồi, chẳng phải nên để người ta hạnh phúc với tương lai, thay vì cứ mãi dằn vặt họ theo năm theo tháng và có thể theo hết cả đời sao... Nếu như vậy, thà cô chết đi với một trái tim thanh thản, có khi điều ấy còn tuyệt vời hơn nhiều. Đùa thôi :)

Đến tận bây giờ, cô vẫn còn cố chấp đằng đẵng như vậy - Anh cũng cố chấp dai dẳng như vậy. Có gì khác nhau đâu, dù có dùng phương pháp nào thì đều chung một kết quả. 


Anh và cô, gặp gỡ và yêu nhau của ngày ấy, là nhân duyên hay trò bỡn cợt của số mệnh, đến tận bây giờ, cô đã rõ. Và rồi nó sẽ còn ám ảnh cô như vậy, chưa thể ngừng, chưa thể cạn, chỉ có thể dần dần ít đi, ít đi...Nếu theo như cô tự đúc kết cho mình, sau mỗi lần như vậy, cô sẽ càng mạnh mẽ hơn, lạnh lẽo hơn, vô tâm hơn, lí trí hơn, sống với cuộc đời này rõ ràng trắng đen hơn... 

Âu chăng, cũng đã là tốt lắm rồi :)



Gem.







18.9.13

• Don't...





1. Sài Gòn chiều gió. 


Khung cửa sổ với tấm rèm xanh giật tung, đảo qua lắc lại đến mệt nhoài... Ngồi nhìn tấm rèm mới thay ấy, nó lười nhác nhổm dậy và buộc lại cho nghiêm túc, dù khoảng cách chỉ là 1 xải tay. 

Sài Gòn hôm nay rất gió. Mấy nay rồi đều vậy. Ra đường giờ này chỉ là để kẹt xe và hứng trọn những cơn mưa bất chợt. Ngán ngẩm một nhịp sống sinh học đã có phần đều đặn. Là ngán ngẩm, nhưng vẫn thỏa hiệp để sống chung. 


Căn phòng mới khiến người khó tính như Trang cũng phải gật gù, vậy thì với người khó tính nửa mùa như nó lại càng thêm phần đơn giản. Thậm chí giấc trưa nay, từ khung cửa kính rộng rãi không keo kiệt tầm nhìn ấy, nó lặng ngắm dòng xe cộ chạy hối hả trong cái nắng nóng hòa chung với mồ hôi và bụi đường, ngắm luôn cả tòa nhà chung cư cũ kĩ bạc màu bên kia con đường ấy- bỗng dưng thấy mình xa xỉ đến lạ. Xa xỉ với một khoảng không gian thế này. Cũng chỉ là thoáng qua, thoáng qua đổi lấy một cái thở dài, vậy thôi. 



2. Bao lâu rồi, mới về lại chốn này... Gõ....Gõ...

Không biết.

Không nhớ.
Không nhớ được.

Chẳng phải lúc ra đi tự nhủ với bản thân khi nào cảm xúc tròn trịa và có nghĩa hơn mới quay về sao...
Bây giờ thậm chí đến cảm xúc nhiệt thành nhất còn chẳng có - vậy mà lại quay về, quay về với ánh mắt và nỗi buồn tồi tệ chắn ngang tim...

Sự quay về đến tội nghiệp. Giật mình. Buồn. Nhớ. Thương. Chẳng còn ai nữa...

Đã tự nhủ lòng phải mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn...

Nhưng mà....Có ăn thua gì đâu.... 

Người ta có quyền hy vọng về những thứ tốt đẹp...Người ta có quyền hy vọng về một kì tích...Người ta có quyền tự hào về hình ảnh một người thật đẹp trong tim...Chẳng phải vậy sao... Nên chăng nó sẽ sử dụng chút ít quyền ấy, để rồi muốn hét thật to trước thế giới này

 " Đừng lấy của tôi thêm bất cứ điều gì nữa - Quá đủ rồi "    







-Gem-