Snow in Snow

• Snow

18.9.13

• Don't...





1. Sài Gòn chiều gió. 


Khung cửa sổ với tấm rèm xanh giật tung, đảo qua lắc lại đến mệt nhoài... Ngồi nhìn tấm rèm mới thay ấy, nó lười nhác nhổm dậy và buộc lại cho nghiêm túc, dù khoảng cách chỉ là 1 xải tay. 

Sài Gòn hôm nay rất gió. Mấy nay rồi đều vậy. Ra đường giờ này chỉ là để kẹt xe và hứng trọn những cơn mưa bất chợt. Ngán ngẩm một nhịp sống sinh học đã có phần đều đặn. Là ngán ngẩm, nhưng vẫn thỏa hiệp để sống chung. 


Căn phòng mới khiến người khó tính như Trang cũng phải gật gù, vậy thì với người khó tính nửa mùa như nó lại càng thêm phần đơn giản. Thậm chí giấc trưa nay, từ khung cửa kính rộng rãi không keo kiệt tầm nhìn ấy, nó lặng ngắm dòng xe cộ chạy hối hả trong cái nắng nóng hòa chung với mồ hôi và bụi đường, ngắm luôn cả tòa nhà chung cư cũ kĩ bạc màu bên kia con đường ấy- bỗng dưng thấy mình xa xỉ đến lạ. Xa xỉ với một khoảng không gian thế này. Cũng chỉ là thoáng qua, thoáng qua đổi lấy một cái thở dài, vậy thôi. 



2. Bao lâu rồi, mới về lại chốn này... Gõ....Gõ...

Không biết.

Không nhớ.
Không nhớ được.

Chẳng phải lúc ra đi tự nhủ với bản thân khi nào cảm xúc tròn trịa và có nghĩa hơn mới quay về sao...
Bây giờ thậm chí đến cảm xúc nhiệt thành nhất còn chẳng có - vậy mà lại quay về, quay về với ánh mắt và nỗi buồn tồi tệ chắn ngang tim...

Sự quay về đến tội nghiệp. Giật mình. Buồn. Nhớ. Thương. Chẳng còn ai nữa...

Đã tự nhủ lòng phải mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn...

Nhưng mà....Có ăn thua gì đâu.... 

Người ta có quyền hy vọng về những thứ tốt đẹp...Người ta có quyền hy vọng về một kì tích...Người ta có quyền tự hào về hình ảnh một người thật đẹp trong tim...Chẳng phải vậy sao... Nên chăng nó sẽ sử dụng chút ít quyền ấy, để rồi muốn hét thật to trước thế giới này

 " Đừng lấy của tôi thêm bất cứ điều gì nữa - Quá đủ rồi "    







-Gem-







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét