Snow in Snow

• Snow

18.12.13

• 131218




Chỉ một giấc mơ không rõ hình hài, sao lại có thể mang đến cảm giác cô độc đến cùng cực như vậy...

Đã từng nghĩ giấc ngủ ít nhất cũng là chốn đậu chân an toàn cho những cảm xúc còn đang loạn lạc rối tung, tôi sai rồi
nó hoàn cũng có thể chỉ là vực sâu thẳm, kéo con người ta rơi xuống, cứ thế cứ thế rơi..

Cuộn chặt với giấc mơ,
cuộn chặt cùng cô độc
sao tôi nhớ anh đến thế này..

Nước mắt
tức tưởi rơi khi cố gắng nhắm chặt mi mắt
chỉ để lại một màu đen
càng là một màu đen, tôi lại càng thấy tôi của những gai nhọn đã qua, rõ ràng đến thế..

Một tôi ngây ngốc
một tôi khờ dại cho mình là khôn ngoan
một tôi biết yêu biết hận
cuồng nhiệt đến xót xa..

Tôi muốn nhớ lắm
thực ra là tôi đang nhớ lắm
nhớ thật lòng và ồ ạt quá
nhớ đến bơ vơ không điểm dừng..

Tôi biết nói thế nào đây, khi người tôi nhớ, đều đã xa tôi thật rồi.
Họ vẫn ở đấy, nơi họ thuộc về, chỉ là họ đều đã xa tôi. 
Nên tôi nhớ anh lắm. Nhớ người đã thực sự nhẫn tâm rời xa tôi mãi mãi - nhưng là người tôi được quyền nhớ thỏa thích, mà không mảy may sợ bị lên án. Lên án vì nỗi nhớ tầm thường, lên án vì nỗi nhớ không có chỗ dành cho. 

Anh khỏe không ?
Nơi ấy vẫn bình an vô cùng, chắc chắn là vậy
Em...

cô đơn lắm. Anh biết không...

Nếu được đến nơi ấy với anh trong chốc lát đời
có phải em sẽ thở dễ dàng hơn bây giờ


Em vẫn coi khinh những ý nghĩ như vậy. Những ý nghĩ từ bỏ. Những ý nghĩ tiêu cực vờ như thế giới này chẳng còn gì ngoài nỗi cô đơn. Gia đình là gì ? Nó vẫn sừng sững thế kia cơ mà.. Ai cho phép tồn tại suy nghĩ chỉ cần...chết, là xong. Vẫn là nên coi khinh những ý nghĩ như vậy, a nhỉ. Em biết rồi.. Còn lâu, sẽ còn lâu lắm e mới gặp anh.. Vì cuộc sống, vì hạnh phúc. Vì thứ e đã mất. A phải chờ thôi..


Một phần nào đó trong tôi đã lên tiếng mỗi lần nước mắt rơi ào ạt
rằng cô đơn là gì cơ chứ, nỗi cô đơn này chỉ đáng nhận là " cô đơn đơn thuần " mà thôi
rằng cuộc sống tôi vẫn luôn được bảo bọc từng ngày
rằng cuộc sống tôi vẫn chưa từng bị mất mát đến cùng cực đau thương
nên chăng cô đơn cũng sẽ chỉ là cô đơn đơn thuần
nó nhỏ bé
nó vô nghĩa
nó đến rồi sẽ đi



Phần nào đó lại cực nhọc phân bua vỏn vẹn
.
.
cô đơn ấy
nó thực sự rất đau
Khi nhận ra rằng, bạn thật sự không thể gọi được cho bất kì một ai, mà chỉ có thể lẩm nhẩm nói chuyện với một linh hồn trên cao trong cơn hoảng loạn của nước mắt, nỗi đau ấy...
nó không hề thua kém bất cứ tổn thương đến cùng cực nào cả.

Nhưng sau cùng, phần nào đó của lí trí, vẫn luôn mạnh mẽ hơn. Nó đúng. Dù tôi có cô độc đến chừng nào, dù tôi có đau lòng đến bao giờ, dù nước mắt vẫn đột ngột ào ạt rơi không kiểm soát, dù hơi thở tưởng chừng là của một tôi nào khác...thì tôi vẫn là tôi. Và rằng - những con người đã từng là rất nhiều của tôi, họ vẫn ở nguyên nơi họ thuộc về, và nơi ấy đã xa tôi đến vô cùng.

Không có điều gì được thay đổi sau cơn trầm luân của nước mắt. Không gì cả. Người quên người. Tình quên tình. Tôi những tưởng khi tôi nói chuyện bình thường với họ thì tất cả rồi cũng sẽ bình thường cho tôi, tôi những tưởng hiện thực êm dịu cũng sẽ làm con người tôi dịu êm, nhưng không, nó lại hùng hồn đánh bật lại quá khứ đau lòng ấy. Trong mơ, ngày tôi mất đi họ, vẫn vẹn nguyên hiện về. Nụ cười tôi cười ở hiện tại, toàn hoàn là hư vô. Sự lo lắng và tình cảm tôi dành cho họ ở hiện tại luôn thật lòng như nó vốn đã từng, nhưng nó lại là vết dao sắc tự cứa vào lòng tôi. 


Tôi không cần. Tôi chưa đủ. Tôi sẽ chỉ chịu thêm nhiều tổn thương vô hình mà thôi.




Nhẫn tâm. 
Con đường đó, hợp với một tôi muốn quên đi tất cả tình cảm ngày ấy hơn.

Có yêu thương đến cách nào, người tôi yêu thương cũng không quay lại
Vậy, chỉ nên là nhẫn tâm mà thôi. 


.
.
.
.
.




Sài Gòn lạnh vậy sao ?
Sao tôi phải cuộn chặt đến thế này...


4.12.13

• December and Soul.






Ngày, tháng, năm

Không phải mình đang viết thư.
Chỉ là muốn gọi tên thời gian bằng một từ ngữ gì cụ thể, sau cùng nó đem lại cảm giác ngớ ngớ ngẩn ngẩn, gọi là ngớ ngẩn.

Tháng 12. 
Truyền thống của một người có tên gọi khác - Na,  là làm mọi thứ rối tung vào quãng thời gian con số thiêng liêng ấy ngự trị.
Mà từ khi nào nó lại được nhận cả 2 chữ " truyền thống " và " thiêng liêng " nhỉ * Cười *
Năm nay, bạn ấy không muốn mọi thứ, đúng, mọi thứ, rối tung lên nữa.

Hoặc chăng ít nhất là về phần cảm.
Cảm xúc. Cảm giác. Cảm thán. Cảm mạo :))
Thế đấy, vừa rồi còn bảo mọi thứ, đã chịu nhấn nhường ngay rồi.

Lâu rồi bạn ấy không tự độc thoại.
Lâu rồi bạn ấy không quay về đây trong những đêm ( rạng sáng ? ) hay những khoảng thời gian không thể phân biệt, để gõ, gõ, gõ, và thả rong cảm xúc. Mà thường đó là những lúc bạn ấy rất buồn.
Phải chăng, điều đó chứng tỏ bạn ấy ổn ? Ổn nên không lầm lũi một mình gõ, gõ, gõ và gõ ?

Không phải.
Thực ra bạn ấy còn sợ cảm giác ấy nhiều hơn. Cảm giác không thể viết, không thể cười một mình cùng những câu chữ, cảm giác cô độc với tất cả để rồi chẳng thể...gõ, gõ, và gõ. Cảm giác đến câu chữ cũng bỏ bạn ấy mà đi rồi.
Bạn ấy đã như vậy, suốt thời gian qua.


***

Có rất nhiều thứ bạn ấy không tìm ra đáp án - là bạn ấy không muốn tìm ra đáp án.
Khi người đó, vật đó, việc đó, tâm trạng đó còn đang dang dở, bạn ấy đóng cụp. Không muốn hay không dám để cho mình biết đáp áp, chung quy lại thì cũng như nhau, là hèn nhát. :)

Đôi khi bạn ấy nhớ người con gái, người con gái đã từng dang rộng vòng tay ôm bạn ấy vào lòng, vào cả suy nghĩ, vào cả từng khoảnh nhỏ thời gian người con gái ấy có. Và rồi bạn ấy nhận ra bạn ấy mất người con gái đó. Từ lúc nào, không hay. Lại phải nói lại, không phải không hay mà là biết nhưng không dám thừa nhận, tình cảm đó đã không còn thực sự thiêng liêng như nó đã từng nữa. Sự hèn nhát số 1.

Đôi khi bạn ấy nhớ người con trai ấy, một chút. Một chút lúc thức dậy, một chút lúc vui vẻ, một chút lúc buồn bã, một chút lúc màn đêm buông. Chỉ một chút thôi. Và rồi bạn ấy nhận ra bạn ấy chưa hẳn đã quyết đoán như chính tính cách, chính cách xử lí tình cảm mọi lần của mình. Bạn ấy cười. Vốn tưởng bản thân mạnh mẽ lắm. Ừ thì không thể phủ nhận sau từng đó chuyện, bạn ấy có thể để cho rất nhiều người con gái nào đó nhìn vào và bình phẩm kiểu như " chị lạnh lùng quá ", " chị quyết định nhanh quá ", " chị không thấy vậy là không công bằng với tất cả sao " ...blab blab. Thì sao ? Tất cả đều hư vô cả thôi. Nên mới khiến bản thân hèn nhát như vậy. Vì không đủ lí trí, vì không đủ quyết đoán, vì không đủ nhẫn tâm. Chỉ biết cần phải nhẫn tâm hơn với bản thân mình. Không đi tìm câu trả lời thật sự. Sự hèn nhát số 2.


***

Một ngày đẹp trời ( hay không đẹp ), cũng không rõ vì đã không còn quan tâm đến thời tiết cho những sự kiện quan trọng nữa - bạn ấy và Sky đã trở thành NHỮNG NGƯỜI BẠN.

Cả 2 thực tế đã quá hiểu nhau khi nói về 2 chữ " tình bạn " ấy, và chính xác thì cả 2 cũng chả hiểu nhau đến lấy 1/1000 để cùng thống nhất về 2 chữ " tình bạn " thiêng liêng và cao quý đến mức nào. Thế quái nào :))

Loại trừ hết đi, lần này chúng ta có sự thật lòng :) Từ bạn ấy. Từ cái bạn có tên khác là Na.
Để rồi bạn ấy có thể mỉm cười thật tươi khi nghĩ về Sky.
Để rồi bạn ấy có thể cùng Sky nói về những tả tơi của ngày xưa cũ. Có cân đo đong đếm nhưng rồi cũng chỉ để cả 2 cùng cười.
Để rồi bạn ấy có thể biết bạn ấy không còn cư xử quá lạ lùng nữa. Có thể thả lỏng được rồi.

Dù cho Sky có nói đại loại như đây chỉ là một trong những lần em thay đổi, em có hứng, và rồi không ai dám chắc sẽ không có sự thay đổi cho lần sau.
Bạn ấy không phủ nhận, bạn ấy chỉ muốn Sky biết đây là sự thật lòng giản dị nhất, còn về phương diện tính cách thuộc về bản năng, sẽ là dại nếu bạn ấy dùng mấy từ hứa thề đảm bảo cho tương lai.

Lịch sử lặp lại thì chẳng còn gì vui nữa, hãy cứ để vậy thôi.



***



Ai cũng từng nói muốn quên một người. 

Nhưng chẳng ai thật sự muốn quên sạch sẽ người ấy cả. :) 


Những ngày đông này..

Cứ từ từ
..



từ từ thôi.















29.10.13

☆ Please..









Tim ơi...



Đập chậm lại thôi, chậm lại thôi...



Nhanh như vậy, thần kinh sẽ mệt lắm,



biết ko...





Nước mắt ơi...

Đừng rơi nữa, đừng rơi...

Khóc như vậy, tim sẽ đau thế nào, 




biết ko...


.....



Nín



Nín nào...



Ngoan



Ngoan nào...


...


Không ai bên cạnh em đâu

Không ai dỗ dành em đâu

Không ai lau nước mắt cho em đâu

Không ai xoa bóp nhẹ nhàng an ủi em đâu...

..



Hay thôi...



Hay là em cứ khóc đi nhé... Khóc nhé... Khóc lần cuối thôi nhé.. Thỏa hiệp nhé..


Nhưng.. 



Là lần cuối của lần thứ bao nhiêu cuối rồi..


..


Hãy để tim được yên..





Phải biết thương nó






...



Từ bỏ đi, xin em.













23.10.13

• Tóc - Nước hoa - và cô gái




Vậy là, mái tóc xoăn dài gần đến tận eo đã được cô cho ra đi không nuối tiếc. Nói không nuối tiếc thì có chút lạnh lùng, nhưng quả thật khi thản nhiên nói câu " Chị cắt cho em bằng khoảng 2 gang tay cộng lại ", cô vẫn nhận ra vẻ mặt không-thể-hiểu-nổi của chị Nii, cô cười phì rồi bảo " Tóc cắt đi rồi, vẫn có thể dài lại mà chị "  :) 


Còn có một số thứ, một khi cắt đi rồi còn chẳng thể tìm lại dấu vết của sự bỏ đi... 

Dạo này, cô càng thấy bản thân có khả năng tự chơi một mình, tự mình cảm thấy bình lặng. Một ngày 24 tiếng cô xoay mình cùng những đồ vật, những bản nhạc, những con thú bông vô tri vô giác, những trang giấy còn viết dở... Tỉnh, rồi ngủ. Ngủ, rồi lại tỉnh. Không mở miệng nói chuyện ( Không tệ đến nỗi lầm bầm độc thoại ), có vu vơ reply vài tin nhắn rồi lại mặc điện thoại đấy chẳng ngó ngàng.. Tốt hay xấu không còn quan trọng nữa, giai đoạn này có lẽ tính cách hiếu thắng đã nhượng bộ cho 1 trái tim nhạt. 

Tập bình thản - đến từng giờ. 
Nhưng lại chẳng ra hình hài bình thản, buồn cười là giống 1 người đáng chán hơn. 

Hôm qua là ngày cuối cùng hội chợ, cô lười nhác vác thân đi lang thang cùng Meo, bảo là thôi thì cuối tuần, lấy cớ xa xỉ một chút, lấy cớ đối tốt vs bản thân một chút bằng những món ăn ngon, những bộ đồ đẹp, những cuốn sách bình thường không nỡ quăng tiền ra mua ( dù đến 80% là đều mua cả ), trong cái đám đông hỗn độn người là người ấy, cô giật mình quay phắt lại...

Ừ - Không phải anh. Chỉ là mùi nước hoa lướt qua người ấy, là của anh. 

Cay đắng cười nhạt, thế quái nào mà cái phản xạ chết tiệt ấy vẫn còn hiện hữu trong cô đến giờ này, phút này. Và rồi vì gọi nó là phản xạ chưa mất, nên cô cũng ko nỡ mắng rủa bản thân thêm câu nào. Là phản xạ, nên châm chước cho nó vài phần ko dính dáng đến tình cảm con tim :) Cứ cho là vậy đi, chết ai.



Lang thang chán, cô thu tầm mắt lại vào một góc nhỏ. Ở đó có 1 cô gái ngồi cô độc, trên bàn là bộ bài Tarrot. Màu tóc bạch kim, cá tính, cắt tỉa gọn gàng, khuôn người nhỏ nhắn, hết sức nhỏ nhắn :) Thật đáng ngại cho tâm sính lí hiện tại, cô từng bước tiến lại những lá bài Tarrot ấy, ko phải vì muốn xem bói, mà chỉ là lấy cớ ngắm con người ấy kĩ hơn :| Và rồi khi bạn ( em ? chị ? - khuôn mặt không thể đoán tuổi ) ấy cất giọng, cô hoàn toàn tin vào trực giác của mình, con người này có khả năng thu hút bất cứ người con trai nào trên đời này -_- Vì ngay cả con gái, cũng không thể tự tin nhìn thẳng vào đôi mắt nâu ấy, một loại sức hút khó cưỡng. 

Thở dài, chẳng lẽ hơn 20 năm sống trên đời, bản thân chưa thể xác định rõ giới tính sao =)) 

3 câu hỏi để bói, cô chẳng tập trung đến nổi 1 câu.. Lơ ngơ lóng ngóng hết sức, chỉ vì con người đang từ tốn bói bài trước mặt. Rồi cô nghe thấy câu "....3 tháng nữa, sẽ tìm lại được những gì con tim cần tìm ", lấy lại được chút tư duy nhỏ. Rời khỏi, như một giấc mộng đêm hè, giữa lòng thành phố gặp được người con gái làm tim mình xao nhãng, bỗng dưng cô thấy vui lạ, 1 niềm vui hết sức ngớ ngẩn - LỆCH LẠC và TÀO LAO :))


Vậy đấy...

Một ngày nào đó của tháng năm... :)  












25.9.13

• Que Sera Sera




2 giờ sáng

Đầu óc cô đã tỉnh táo toàn phần, thay vì nửa tỉnh nửa mê man như cách đây vài tiếng.

Cô không bia rượu, không chất kích thích. Đến hài hước là trông cô đã như một kẻ say. Một kẻ say nhớ được những lời lẽ không thể kiểm soát mà bản thân đã nói ra. 

Tỉnh táo. Đồng nghĩa với việc những suy nghĩ ấy trở nên kệch cỡm với hiện tại - Anh nói đúng - Nó không dành cho cô. Tất cả đều đã là 2 chữ quá khứ. Cô đã lại sơ sót để mình hành động như 1 con bé ngốc ngếch tuổi 16 17. Không ra gì, không ra một logic nào cả :)


Những suy nghĩ tả tơi - Dẹp gọn
Những con người lạ lùng - Dẹp gọn
Những cảm xúc cũ kĩ - Dẹp gọn


Cô lại trở về như bản thân vốn có. Nhận ra một sự thật đáng ăn mừng, cứ sau vài lần cách nhau tầm 3 4 tháng cô bị cảm xúc hành hạ như vậy, khi tỉnh táo trở lại, cô sẽ sống tốt hơn nhiều. Nói ra nghe chừng như một câu chuyện viễn tưởng, tự mình huyễn hoặc tư tưởng mình. Sao cũng được, nhưng cô hài lòng với điều đó. Dù lúc " lên cơn ", thật sự không nỡ cam chịu...Cảm giác đau nhói khó thở ấy - cô thực lòng cầu xin ông trời đừng ác độc với cô theo cách như vậy nữa. Qua rồi, chẳng phải nên để người ta hạnh phúc với tương lai, thay vì cứ mãi dằn vặt họ theo năm theo tháng và có thể theo hết cả đời sao... Nếu như vậy, thà cô chết đi với một trái tim thanh thản, có khi điều ấy còn tuyệt vời hơn nhiều. Đùa thôi :)

Đến tận bây giờ, cô vẫn còn cố chấp đằng đẵng như vậy - Anh cũng cố chấp dai dẳng như vậy. Có gì khác nhau đâu, dù có dùng phương pháp nào thì đều chung một kết quả. 


Anh và cô, gặp gỡ và yêu nhau của ngày ấy, là nhân duyên hay trò bỡn cợt của số mệnh, đến tận bây giờ, cô đã rõ. Và rồi nó sẽ còn ám ảnh cô như vậy, chưa thể ngừng, chưa thể cạn, chỉ có thể dần dần ít đi, ít đi...Nếu theo như cô tự đúc kết cho mình, sau mỗi lần như vậy, cô sẽ càng mạnh mẽ hơn, lạnh lẽo hơn, vô tâm hơn, lí trí hơn, sống với cuộc đời này rõ ràng trắng đen hơn... 

Âu chăng, cũng đã là tốt lắm rồi :)



Gem.







18.9.13

• Don't...





1. Sài Gòn chiều gió. 


Khung cửa sổ với tấm rèm xanh giật tung, đảo qua lắc lại đến mệt nhoài... Ngồi nhìn tấm rèm mới thay ấy, nó lười nhác nhổm dậy và buộc lại cho nghiêm túc, dù khoảng cách chỉ là 1 xải tay. 

Sài Gòn hôm nay rất gió. Mấy nay rồi đều vậy. Ra đường giờ này chỉ là để kẹt xe và hứng trọn những cơn mưa bất chợt. Ngán ngẩm một nhịp sống sinh học đã có phần đều đặn. Là ngán ngẩm, nhưng vẫn thỏa hiệp để sống chung. 


Căn phòng mới khiến người khó tính như Trang cũng phải gật gù, vậy thì với người khó tính nửa mùa như nó lại càng thêm phần đơn giản. Thậm chí giấc trưa nay, từ khung cửa kính rộng rãi không keo kiệt tầm nhìn ấy, nó lặng ngắm dòng xe cộ chạy hối hả trong cái nắng nóng hòa chung với mồ hôi và bụi đường, ngắm luôn cả tòa nhà chung cư cũ kĩ bạc màu bên kia con đường ấy- bỗng dưng thấy mình xa xỉ đến lạ. Xa xỉ với một khoảng không gian thế này. Cũng chỉ là thoáng qua, thoáng qua đổi lấy một cái thở dài, vậy thôi. 



2. Bao lâu rồi, mới về lại chốn này... Gõ....Gõ...

Không biết.

Không nhớ.
Không nhớ được.

Chẳng phải lúc ra đi tự nhủ với bản thân khi nào cảm xúc tròn trịa và có nghĩa hơn mới quay về sao...
Bây giờ thậm chí đến cảm xúc nhiệt thành nhất còn chẳng có - vậy mà lại quay về, quay về với ánh mắt và nỗi buồn tồi tệ chắn ngang tim...

Sự quay về đến tội nghiệp. Giật mình. Buồn. Nhớ. Thương. Chẳng còn ai nữa...

Đã tự nhủ lòng phải mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn...

Nhưng mà....Có ăn thua gì đâu.... 

Người ta có quyền hy vọng về những thứ tốt đẹp...Người ta có quyền hy vọng về một kì tích...Người ta có quyền tự hào về hình ảnh một người thật đẹp trong tim...Chẳng phải vậy sao... Nên chăng nó sẽ sử dụng chút ít quyền ấy, để rồi muốn hét thật to trước thế giới này

 " Đừng lấy của tôi thêm bất cứ điều gì nữa - Quá đủ rồi "    







-Gem-







29.6.13

• Smoking Girl




10 ngày bệnh, vật vờ như một cái xác khô, cũng đã đến lúc em buông tha tôi.

Vậy đấy, cơn bệnh luôn cố gắng " mây mưa " với tôi rất nhiệt tình. Khi tôi cảm thấy muốn buông tay vứt gọn đi luôn kỳ thi vì cảm giác không đủ sức cầm cự nữa thì nó lại rút. Ừ, ra em ấy còn biết khoan nhượng cho cái kẻ không-biết-quý-trọng đến em ấy là tôi đây :) Dại, thật dại. Lần này xong rồi có khi tôi không dám đùa dai với em nữa. Lên cơn bệnh, quả thật luôn đáng sợ * thở dài * :) Tôi hứa lần này là lần thứ n rồi.

_____

Tôi không định viết. Chẳng muốn đụng tay đụng chân gì vào lúc này. Gõ gõ, nhấn nhấn, cái tiếng bàn phím lọc xọc khiến đầu tôi không mấy dễ chịu. Thế nhưng hôm nay đi dạo trên đường vắng, tận hưởng chút cảm giác được ra ngoài sau những ngày bệnh tật khổ sở - tôi gặp một cô gái. Cô ấy đứng đó. Một mình. Và hút thuốc :) 

Tôi không định viết. Nhưng dạo này tôi thấy sợ sợ với trí nhớ kém cỏi của mình. Với một thứ đem lại cảm xúc như hình ảnh cô gái ấy hút thuốc và lẳng lặng tựa vào tường một mình - tôi muốn lưu giữ lại, đơn thuần tôi muốn vậy thôi. 

Con gái hút thuốc chẳng còn là chuyện j ghê gớm cả, mà vốn dĩ nó cũng chưa từng là 1 chuyện ghê gớm để mà hết ghê gớm. Chỉ bởi, hình ảnh ấy ập vào mắt, nửa nhịp sau giác quan sực nhớ lại giấc mơ dạo nào, một sự lồng ghép nguyên vẹn. Hình ảnh này từng xuất hiện trong giấc mơ tôi. Cách đây bao lâu tôi chẳng rõ. 

Cô gái với đôi mắt buồn, không hề lẫn 1 chút bụi nào của sự cộc cằn hay giang hồ ngang dọc. Cô hút thuốc - Chỉ lẳng lặng đi vào cảm xúc tôi một luồng cô đơn. Cô đơn lắm. Và cũng mạnh mẽ vô cùng. Mạnh mẽ kiểu j thì có trời mới hiểu được vì sao tôi có cảm giác như vậy. Tôi nhìn. Và kiểu như một câu truyện được tôi tự nêm tự nếm. Như cô ấy vừa trải qua điều j đó, như cô ấy vừa thất tình, như cô ấy đang thực sự khóc mà không có nước mắt chảy ra... Tôi lại chẳng đâu vào đâu rồi. Nhưng nghĩ nhiều đã thành phản xạ cộp thói quen khó bỏ.

Tôi nhìn lâu quá. Theo lẽ bình thường có người sẽ nghĩ tôi bị làm sao hoặc có âm mưu j với người đối diện. Thực ra, chỉ tại một phần cũng bởi cô đẹp. Con gái đẹp - hút thuốc - phong lưu. Cứ cái kiểu thích nghĩ như vậy. Cô nhìn lại tôi :) 1s, 2s, 3s... cô chìa điếu thuốc hút dở về phía đối diện. Nháy mắt. Mời.

1s, 2s, 3s... Tôi mìm cười lắc đầu rồi ...tiếp tục đi :| Tôi cũng chẳng biết mình mất đến 3s để làm gì khi sau rồi lại cười rồi lắc đầu hâm hấp như vậy. Tôi đi và tiếp tục suy nghĩ nếu mình tiến lại, chìa tay ra đón lấy điếu thuốc, lần đầu tiên trong đời mình sẽ hiểu cảm giác ấy là gì. Và rồi có khi, mình với cô ấy sẽ biết tên nhau, và rồi có khi, mình sẽ biết được vì sao trông cô ấy lại có thể sở hữu được sự cô đơn mạnh mẽ đến vậy. Và mình sẽ kể cô nghe, cô từng xuất hiện trong giấc mơ ngày nào :) Nhưng Nếu chỉ là nếu. Tôi luôn tôn trọng trăm phần trăm phản xạ đầu tiên của tôi trong mọi hoàn cảnh. Đôi khi có tiếc nuối 1 tẹo, nhưng chưa bao giờ oán hận nó. Có người từng bảo linh cảm tôi rất tốt, rồi kèm theo câu những người có linh cảm tốt thường thì tc sẽ khổ vô cùng. Hơi nghịch, nhưng lại đúng.

Sẽ có một dạng góp ý như tôi từng gặp cô ấy trong mơ, lại có thể gặp ngoài đời, đó là 1 duyên phận hay ho cần được tiếp tục. Tôi không nên bỏ đi. Tôi nên tiếp tục duyên phận đó. :) Tôi thì chỉ nghĩ đơn giản, tôi không thích :) Dù cảm xúc đặc biệt vô cùng khi nhìn thấy cô ấy, cảm xúc không phải ai cũng đem lại được. Nhưng tôi vẫn không thích. Chỉ là linh cảm không thích thôi. 




Duyên, còn thì sẽ gặp. 

Con người ta đôi khi chật vật mãi với cái duyên mỏng trong đời mà mãi không thoát ra ngoài bầu trời bao la kia được. Tôi cũng từng chật vật không yên như vậy. Cứ ngỡ ra rồi, thực ra chân vẫn nằm trong đống tơ vò rối tươm. Rồi có ngày chẳng hề hay biết chân bước ra khỏi cái duyên ấy rồi, mà cứ ngỡ còn sâu. Rốt cuộc thì, bản thân có ai là biết mình đang ở đâu. May ra chỉ trời xanh rõ duyên còn hay hết. 

Mà đôi khi còn đấy, nhớ về nhau đấy, thương nhau lắm đấy, cũng chỉ để lôi ra gặm nhấm cho ngày thêm dài lê thê mà thôi. 

Gem - :) 


___

19.6.13

• Lãng quên :)




Sinh nhật 22 tuổi, tôi bệnh.

Tim cứ ngày 1 yếu dần, nhưng tôi lại cứ thích vô tâm với nó. 1 kiểu trêu người, 1 kiểu tự chơi trò may rủi.

Người mang 1 trái tim bị tổn thương, nhìn vào vẫn rất bình thường mà thôi :)

Sinh nhật 22 tuổi, tôi có quá nhiều xúc cảm để viết, thành ra lại chẳng thể viết nổi 1 điều j mạch lạc. Tôi mượn lời Phạm Lữ Ân đề trên facebook những dòng đẹp đẽ và bình yên nhất. Quả thật khi gõ chúng, tôi thấy lòng nhẹ. Sau rồi mọi người nhìn vào và cho rằng tôi rất biết cách sống " bình yên ", tôi lại đau lòng.

Cứ vậy, tuổi 22 rối ren đến độ tôi còn nghĩ mình đang đi dự sinh nhật của 1 ai khác.

Tôi lần lượt tổ chức với đám bạn bè trước đó 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày. Và rồi 19 tôi một mình. Có thể tôi thích thế, hoặc chăng là nên thế.

Tôi đợi anh. Nhưng là làm như không đợi. Tôi cũng thi thoảng nhớ trong cái 24h dài đằng đẵng ấy. Rồi tôi quên. Là vì a để tôi quên.

Sự lãng quên đôi khi nhẹ nhàng quá. Một cú thở hắt dài, một cái chớp mắt, một dòng suy nghĩ chạy nhẹ, một lần để tim đau.

Và rồi lãng quên. :)  

8.5.13

• Chắp vá



"Tôi không phải là người kiên nhẫn nhặt những mảnh vỡ, gắn lại và tự nhủ rằng một vật chắp vá vẫn còn như mới. Cái gì đã tan vỡ là tan vỡ… Và tôi thà nhớ lại khi nó đẹp nhất, còn hơn là chắp vá để rồi suốt đời cứ phải thấy những vết nứt của nó" - Cuốn theo chiều gió ~ Margaret Mitchell

Nửa đêm
Có hứng thú lôi hành tây ra bóc vỏ
Từng lớp
Từng lớp một
Và rồi cay xè mắt
Chắc hẳn là bởi hành tây :) 


Tôi đã dần mất đi kiên nhẫn
Không rõ rệt nhưng cũng đủ để bản thân nhận ra
Mối tình ngày ấy, ngày này và ngày sau
Liệu tôi còn đủ kiên nhẫn không để bảo vệ nó 
Nó cô độc quá - Và cũng kiêu kì quá 
Lưng chừng như vậy, tôi biết giữ làm sao 

Xét cho cùng - tình yêu này không phải hàng hóa để buôn bán
Vậy sao tôi còn cân đo
Tôi yêu nhiều
Tôi cũng sẽ mất nhiều 
Gộp lại là sự chân thành vô nghĩa


Đời cứ vậy
Sự hy sinh không hề tỷ lệ thuận với niềm hạnh phúc


Tôi càng muốn yêu *1 người*
Tôi càng không được * người đó * yêu :) 
____________________________________________________________

p/s : Nhiều bạn đọc xong gọi cho tôi  hỏi dạo này mày thiếu thốn t.c lắm à :)  Hà, hài hước. :) Tôi không thiếu, đầy đến độ  cảm thấy chật chội   đấy :) 2 câu nói đó chỉ để  nói về 1 người thôi, đơn giản vậy mà cũng có người hiểu ko đủ. Chẳng cần thông cảm sai lệch vậy làm j đâu . :)   




[Na] 
Lột vỏ hành tây tìm trái tim hoàng tử - và  cười







27.4.13

• Mảng màu vụn.





• Hôm qua nằm mơ, một giấc mơ đẹp hiếm hoi giữa nắng Sài Gòn gay gắt. Giấc mơ trưa. Chóng vánh lắm thôi. Cái kiểu không thể khẳng định mình đang ngủ, đã ngủ, hay chưa ngủ ? Vậy mà giấc mơ vẫn đến. Người  đứng đó và lặng lẽ cười. Tưởng chừng như có thể với thêm 1 li nữa thôi là có thể chạm vào ảo ảnh. Lâu lắm rồi, người có cười với tôi như vậy nữa đâu. Giấc mơ mang màu cánh anh đào trắng trong vắt. Ước mơ tôi của một mùa nào đó, lại ùa về khi cố gắng tát nước lạnh vào mặt. Tôi nhớ người. 

...

• Có người rủ tôi đi biển. Tôi từ chối. Biển Vũng Tàu mùa này đông lắm, đông nghịt người. Không phải sợ hơi người, mà là tôi hơi e sợ hơi biển. Anh ấy có vẻ hơi hụt hẫng khi tôi trả lời nhẹ nhàng và nhanh như vậy. Tôi không ghét anh, cũng không phải ghét đi du lịch vào những ngày nghỉ lễ thế này. Chỉ là, đừng lôi tôi đi biển. Ít nhất là đến bây giờ :) 


....


• Có một cô bạn vừa chia tay người yêu. Cuộc tình 3 năm có lẻ. Cô ấy khóc. Cô ấy cứ ôm tôi và lẩm bẩm " Vượt qua, vượt qua, vượt qua..." Tôi thương. Nhưng chỉ nói " Mắt không thấy thì từ từ tim sẽ không còn đau. Cái gì không phải của mình thì cố cũng chẳng được." Cô ấy bỏ ăn. Tôi đành mặc kệ. Thương nhưng biết lsao, chỉ tự bản thân là vực đc bản thân thôi :) 3 năm, khoảng thời gian yêu tôi chưa hề chạm tới :) Tôi không thể yêu mãi một người. Hay nhân nhượng hơn 1 chút, tôi không thể giữ nổi yêu thương.. :) 


...

• Tôi trễ học. Vì một chú cún đi lạc trước cửa nhà. Giống Su của tôi đến ngỡ ngàng. Mất một khoảng dài tôi đơ ra và tưởng rằng Su của tôi từ nơi thiên đường xa xôi đó quay lại. Cười nhạt. Tôi ôm con cún đó vào lòng. Ngó quanh quất xem có chủ của nó gần đây không ( ko dám chắc tôi ko có suy nghĩ bắt cóc chú cún này về ) (: Những chú chó giống Su, thường có đôi mắt rất ám ảnh. Tôi cứ nhìn mãi, nhìn hoài, đôi mắt ướt ướt ấy cũng gián chặt vào tôi. Nó biết nói không ? Có thể nó biết nhưng không nói được. Vì trông cứ như nó đang muốn nhắn gửi 1 điều j đó. Tôi cứ ngồi như vậy, đùa với nó. Tôi còn tự ý gọi nó là Sukon. :D Rồi cũng có cậu bé đi tìm nó về. Cậu hớt hải, cậu vội vã, và rồi cậu cười rạng rỡ thở phào. Tôi hiểu. Cả quãng đường đến trường hôm ấy, tôi nhớ Su nhiều hơn hết cả, và nghĩ về sự mất mát chia xa. Cũng quen.



• Một cô bé kì lạ. Với 1 số sim đơn giản nhưng làm tôi phải lưu tâm. Tôi không biết tên em, cũng không biết từ đâu và vì sao xuất hiện - lại có thể hiểu về 1 mảng quá khứ của tôi rành-mạch đến thế. Tôi không biết mục đích của em là gì, cũng không cố gắng tìm hiểu mục đích của em. Với tính cách tôi, có thể ngay từ đầu đã không cần rep em. Nhưng em lôi người ấy vào. Em nói một số thứ làm tôi ngạc nhiên. Khen cho em, biết cách thu hút sự tò mò của tôi như vậy. :) Thêm 1 điều nữa, có thể em nghĩ tôi sẽ ghen hay đại loại tức giận với những lời lẽ trêu ngươi trẻ con của em, nhưng tôi chỉ thấy thêm phần hiếu kì. Em từng yêu bầu trời của tôi, từng quan tâm đến cả tôi, tại sao đến tận bây giờ khi tất cả đã không còn, em mới tìm đến ? :) 


...


• Khi người yêu cũ của người yêu cũ của bạn hẹn bạn cafe ? Bạn sẽ ứng xử thế nào cho " phải đạo " ? - Hì, cười rồi cho qua, nhắn lại lịch sự ? Hẹn gặp vào 1 thời điểm khác ? Không trả lời ? Vắt óc suy nghĩ xem em ấy có mục đích j ? :)) Thật may, tôi không sống tình cảm đến mức phải vắt óc ra như vậy. Có dịp thì sẽ gặp. Để xem gặp thì nói được j trong khi chỉ là sự quen biết bắc cầu qua 1 người kon trai. :) Có khi tôi còn rủ bé ấy đi chơi lung tung để cho bớt buồn ấy chứ :P Chỉ khổ 1 nỗi, con người em ấy hơi khác những người bình thường, nội tâm và có chút khó hiểu :) Nên tôi không sợ mình kiệm lời, chỉ sợ em ngồi nhìn tôi và chỉ nhìn thế thôi :|


...


• Quậy tưng bừng với đám bạn. Đại hội đồng đi cắt tóc, ngồi xôm xả bàn luận tóc tai như 1 phiên họp chính trị lớn. Đại hội đồng đi hát, đúng chất một vườn chim với lóc nhóc cơ may là chim non choe chóe với chim tiền bối trầm khàn, thiếu nhi đến Trịnh rồi lại Cách mạng chiến tranh :v Đại hội đồng rủ nhau về Vĩnh Long tìm xoài tìm ổi chọc đến rụng rời tay chân =)) Đại hội đồng chơi trò con nít đồ hàng thổi lò đen cả mặt.

Mà vui. :) Dạo này cái đám bạn bè lóc nhóc của mình nhiệt tình, dễ thương, và đáng yêu đến kì lạ >:D<  Đôi  khi buồn cũng có ngay 1 đứa gọi điện tới và chửi bới điên cuồng " Na khùng, bao giờ m mới hết khùng " :))


.............


Những kí ức. Những mảng màu cuộc sống vụn vặt. Tranh thủ ghi lại để 1 ngày nào đó về sau tìm lại, đã biết mình đã từng ngày lớn khôn :) 








Gem - 28.04.13

26.4.13

[.]











Đã từng nghĩ lời xin lỗi có thể làm tâm trạng nhẹ nhàng hơn, nhưng rồi rõ ràng, sau tất cả mọi thứ diễn ra, lời xin lỗi cũng chỉ như 1 bao bóng gói lại những mảnh vỡ.
Những mảnh vỡ không thể lành lặn, dù có xin lỗi đến ngàn lần. 




... 

Thật buồn cười vì những câu nói cuối cùng của người ấy.

Cũng chẳng còn gì để tiếc nuối nữa.

Tôi có thể xấu, nhưng đáng buồn là bạn cũng gộp chung cả người từng dành t.c nhiều vô cùng cho bạn cũng là 1 thứ " không thật lòng ". Một câu thôi cũng đã đổ hết sông bể quãng thời gian dài ta bên nhau. Vậy thì, đáng để tất cả diễn ra thôi. 


.


19.3.13

☁ Heaven




[ Chiều tắt nắng...

Và anh đã mãi mãi rời xa em.. ]

Thiên đường nơi ấy, sẽ không còn nỗi đau anh à...Sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều lắm...
Na dán tem bảo hành cho " thiên đường" nhé...

Người con trai mạnh mẽ vẫn luôn cười với em, khi sống a đã cười với rất nhiều người, khi a đi, họ khóc. Chẳng phải a từng xoa đầu em và bảo " Sống thế nào khi chết đi chỉ cần vậy thôi" sao...
Anh yên tâm được rồi..

Người con trai từng hôn em thật nhẹ với bờ môi mỏng kiêu kì, thiên đường nơi ấy chắc cũng sẽ có " bánh gấu " và " trà loạn xạ " của chúng ta đấy, em lại dán tem bảo hành " thiên đường" tiếp nhé...

Em sẽ dán, sẽ dán thật nhiều tem bảo hành, để nơi ấy có bóng rổ, có niềm vui, có cả đàn ghita ca hát, có cả bộ xử lí âm thanh tuyệt đỉnh, có cả máy ảnh đời mới nhất mà a luôn nhăn mặt cau mày " sao giá cứ trên trời thế nhỉ "

Anh đã từng dắt tay em bước qua nỗi buồn rối tinh của tuổi mới lớn, cũng từng nắm chặt tay em cho bình minh nơi biển bao la. A từng hét thật to trước trời " Anh yêu em ", dù sau đó cát bay vào và ho sặc sụa. Chúng ta từng cười, chúng ta từng dầm mưa đến mệt nhoài và sau đó thi nhau kể chuyện cổ tích thời hiện đại. Mối tình được gọi tên là " tình yêu " của anh và em cũng nhẹ nhàng như gió..

Em đã không khóc đến tận...5 tiếng đồng hồ đấy a à. Em kể a nghe nhé, em chỉ ngồi như vậy, và nhìn hình a thôi. Em không khóc, ngoại nhắn tin cho em, em còn khoe cuộc nc cuối cùng của tụi mình. Cứ thế, em còn đi ăn đến no căng bụng. Đầu em cứ rỗng rỗng như vậy... Rồi em gọi vào số máy quen thuộc đấy, màn hình vẫn hiện nụ cười kiêu ngạo của a ngày nào... Em toe toét, vẫn có nhạc chờ đây thôi.
Có khi em đang tính nhẩm bao giờ thì đến 1/4, sao mọi người chơi đùa nhau sớm thế. 

...

Rồi em nhớ anh...

Nhớ anh của những ngày em còn chập chững tuổi 16 ngơ ngơ khờ khờ. Nhớ anh của tuổi 19 khi đó kể chuyện cổ tích và hát hò liên tục 3 tiếng dỗ đứa con gái 18 tuổi nín khi nó chia tay mối tình đầu. Nhớ anh của tuổi 21 quay về và nói " Mình yêu nhau đi em ". Nhớ anh của tuổi 22 lại lần nữa ngồi bên em và dỗ em nín khi em chia tay mối tình thứ 2. Sao vậy anh.... Sao cứ phải xuất hiện đều đặn bên em như vậy...

Anh của tuổi 23. Em sẽ không thèm nhớ nữa. Em không nhớ nữa... Không bao giờ nhớ nữa. 

Bây giờ phải nghe chuyện cổ tích mới nín được đấy...

Quay lại và dỗ em đi...

Được không anh... 

...