Snow in Snow

• Snow

12.10.17

Forget

Dạo này có rất nhiều thời gian để ngủ

Nhưng lại không thể ngủ được một giấc ngon lành nào nữa

Đặt mình trong trạng thái đầu đau như dao cứa. Tỉnh giấc trong trạng thái không thở nổi phải ráng mở mắt. Những cơn ác mộng liên miên vần vũ đè chặt lấy tim. Mệt. Thật sự rất mệt. Tính thời gian thì chỉ hơn 1 năm, sao mình lại đau đớn và ám ảnh nhường này. Tình yêu là gì chứ. Mình đã từng trải qua những nỗi đau đó rồi, đã từng trải qua rồi, tại sao đến bây giờ, tim vẫn đau y nguyên như vậy.

Những cơn ác mộng vần vũ. Những cơn ác mộng chèn ép tim đến co thắt. Tỉnh dậy rồi vẫn nhớ rõ như in. Tại sao vẫn nhớ rõ... Tại sao những cơn ác mộng độc ác đến nhường ấy

Đầu mình đau. Mắt mình đau. Khóc quá nhiều. Meo nói giây thần kinh mắt ảnh hưởng trực tiếp đến giây thần kinh đầu. 

Mình không hiểu. Nước mắt mình. Sau bao năm tháng, sao còn dư dả đến như vậy...

Những lúc thế này, mình thường nói với bản thân, cố gắng sống lạnh lùng đi, sống bất cần đi, khi nào nhớ thì cứ cố gắng gạt đi, quên đi. Vết dằm ấy liệu có mòn được không. Được. Nhưng là bao nhiêu năm... Phải cố mà chịu. Rồi tương lai phía trước sẽ chôn vùi anh đi thật kĩ, thật kĩ. 

Bầu trời Sài Gòn vẫn xanh.... vẫn xanh.... Tim em thì chỉ thấy héo úa, theo từng mùa lá rơi. 

Anh đã đi rồi. Anh đã đi rất xa rồi. 

Gem ơi, hãy quên đi.



Hãy cố mà quên đi. Gem nhé. 



Dù sẽ còn đau nhiều lắm. Thì tới lúc cũng sẽ mệt mỏi quá mà đau trong câm lặng. Và rồi chai sờn đi thôi. Cố lên nào. 



Người đàn ông đó. Không xứng. 

7.10.17

Those memories...

Cuối năm rồi, tháng 10 rồi đấy.

Mình đã 27 tuổi, đã gần đi qua 1 nửa đời người, một cơ thể rệu rã, một trái tim quá nhiều thương tổn. Những vết dằm mà trước đây mình nhận từ T, từ A, giờ đây, mình lại tự tay đi găm vào tim B, vào tim V. Ước mơ giản đơn cùng nụ cười những tháng năm đã qua đó, chỉ mới đây thôi mà...sao lại mệt mỏi đến như vậy. Mình là một đứa trẻ không tốt, mình vẫn nghĩ mình lương thiện, mình nhiệt thành, mình hết lòng cho tất cả, nhưng rồi tình yêu của mình lại chẳng đủ to lớn để bảo bọc cho bất cứ ai, trọn đời. Mình đã bỏ rơi họ, những người yêu thương mình dành cho mình những điều tuyệt vời nhất. Làm sao bớt đau. Mà mình có đáng được xoa dịu đâu...Mình sẽ mãi phải ám ảnh với những vết dằm đó. Tuổi 27 khóc trong câm lặng. Tim cứ ngày một co lại, co lại rất chặt. Mình thực sự cô đơn lắm. Đã quá quen rôì, mà vẫn thấy nghiệt ngã với cô đơn nhường nào. 

Mình liệu có còn cảm giác được hạnh phúc nữa không...

Mình liệu có còn yêu thêm được một ai nữa không...

Mình liệu có sống mà không bị rối tung lên như một đám mạng nhện bỏ hoang nữa không...

Sao mệt mỏi quá thế này...



Không một ai bên cạnh

Không một ai có thể lắng nghe

Vì vốn dĩ chẳng ai có thể xoa dịu đi nỗi đau này

Vì vốn dĩ Mình phải nhận đủ tất cả tổn thương

Cứ vậy đi



Chưa bao giờ mình thấy buồn Sài Gòn như lúc này

Mình lẻ loi

Mình cô độc 

Mình rệu rã

Mình không kiếm ra lấy thêm nổi một nguồn năng lượng nào 


Mình sống vô hồn vô nghĩa


Mình vẫn phải nhe răng ra mà cười với những hoàn cảnh phải cười, khùng điên


Sao bi thảm qá cô bé ơi ^^ Kiếp trước em làm gì, để giờ ra nông nỗi này...

Sao không ngủ được một giấc thật dài, rồi tim k còn nặng trĩu như này nữa...

Mình nhớ Đà Lạt... Mình sợ Đà Lạt


Mình sợ cả cái Sài Gòn bao la này. Sài Gòn đã tuột tay đi 2 người ấy.... Sài Gòn có họ


Hì, để làm gì.....


Để làm gì nữa đâu



26.4.17

SadApril.




Những ngày tháng 4 mệt mỏi vậy mà cũng đã trôi qua.

Hình như trong kí ức, tháng 4 nào của mình cũng là nỗi buồn, là nước mắt. Ngày còn nông nổi, bức thư ngày 1/4 thấm đẫm hương vị Hàn Xẻng của Gorilla cũng làm mình khóc hết nước mắt. Rồi những ngày tháng 4 bên anh... Rồi... Rồi... Mà có mấy khi, mà mình vui. Vui mà nhớ, lại càng rất ít, thành ra cứ nhớ là chỉ thấy man mác những vệt buồn như vậy.

Mình lại vừa làm tiểu phẫu. Sau những ngày đầu óc căng như giây điện, có một cái lí do cùng bệnh án hợp lí để nằm nhà 3 ngày. 3 ngày trôi qua nhẹ như một vết chân ướt, bay hơi không dấu vết. Mai lại phải vác mặt đi làm. Những công việc vô vị, ngày tháng năm trôi qua hằn lên tuổi xuân một mùi vô vị, nhạt nhẽo. Biết làm sao.

Buổi chiều thảnh thơi cuối cùng, mình lôi đồ ra dọn. Lau lau chùi chùi, sắp sắp xếp xếp... 

Gấu bông của cậu 

Kẹp tóc hình con bướm cậu tặng

Chai nước hoa còn nửa cậu cho

Những chiếc hộp tự làm xinh xinh, thiệp này thiệp nọ, rồi mũ bảo hiểm 30 năm sau có gặp lại...

Nước mắt ơi, đừng rơi... Đừng có rơi...

Cậu ấy, là vì mình mà rời xa. Cả cuộc đời này, mình có lỗi với một người đối xử tốt với mình không toan tính, không có gì có thể bù đắp. . .  

Mình lớn thêm số tuổi rất nhiều rồi, xa lắm rồi cái tuổi 18 cái tuổi 22 bồng bột ấy.... 

Nhưng rồi mình vẫn là một bé con yếu đuối thích một mình sống trong thế giới của chính mình như vậy. Mình không lớn lên trong cảm giác thương tổn vì một người nào đó được...chỉ có chăng, mình đã học được cách giấu hết tất cả cho riêng mình biết, thế giới bên ngoài kia có ồn ào có thảo mai chọc chọe vào vết thương của mình như thế nào, mình vẫn có thể mà nhe răng ra cười được... Thời gian đấy. Thời gian giỏi quá rồi phải không. 

Họ vẫn bảo, 2 mươi mấy tuổi đầu rồi, là lứa tuổi lo cho con cái được rồi, là bà mẹ bỉm sữa cả rồi... sao mình thấy cái vạch mốc ấy chẳng để làm gì cả. Nếu một ngày đẹp trời, mình lấy chồng, rồi mình có bé con, cái tâm mình vẫn là như vậy, cuộc sống lúc ấy có lẽ sẽ bớt chút thời gian cho bé con, nhưng rồi có ai cấm cản mình sống như một con nhóc 18 tuổi 22 tuổi chật vật với nỗi đau không... không hề mà... đôi khi mình k coi đó là sự chật vật... đôi khi thời gian phủ đầy, mình  thương cái chật vật ấy... mình cứ muốn mình là như vậy... 

Mình nhớ yahoo 360 blog quá. Nhớ quá...

Bạn cứ hỏi mình lễ này đi đâu...

Sao mình chỉ cảm thấy hoài trống rỗng...

Tháng 4 chật vật. Tháng 4 mệt mỏi quá đỗi.

Có những tháng ngày muốn bỏ đi tất cả, mà không bỏ nỗi 1 thứ gì ngoài niềm tin. 

Khổ thân làm sao. 


G.170426.