Snow in Snow

• Snow

12.10.17

Forget

Dạo này có rất nhiều thời gian để ngủ

Nhưng lại không thể ngủ được một giấc ngon lành nào nữa

Đặt mình trong trạng thái đầu đau như dao cứa. Tỉnh giấc trong trạng thái không thở nổi phải ráng mở mắt. Những cơn ác mộng liên miên vần vũ đè chặt lấy tim. Mệt. Thật sự rất mệt. Tính thời gian thì chỉ hơn 1 năm, sao mình lại đau đớn và ám ảnh nhường này. Tình yêu là gì chứ. Mình đã từng trải qua những nỗi đau đó rồi, đã từng trải qua rồi, tại sao đến bây giờ, tim vẫn đau y nguyên như vậy.

Những cơn ác mộng vần vũ. Những cơn ác mộng chèn ép tim đến co thắt. Tỉnh dậy rồi vẫn nhớ rõ như in. Tại sao vẫn nhớ rõ... Tại sao những cơn ác mộng độc ác đến nhường ấy

Đầu mình đau. Mắt mình đau. Khóc quá nhiều. Meo nói giây thần kinh mắt ảnh hưởng trực tiếp đến giây thần kinh đầu. 

Mình không hiểu. Nước mắt mình. Sau bao năm tháng, sao còn dư dả đến như vậy...

Những lúc thế này, mình thường nói với bản thân, cố gắng sống lạnh lùng đi, sống bất cần đi, khi nào nhớ thì cứ cố gắng gạt đi, quên đi. Vết dằm ấy liệu có mòn được không. Được. Nhưng là bao nhiêu năm... Phải cố mà chịu. Rồi tương lai phía trước sẽ chôn vùi anh đi thật kĩ, thật kĩ. 

Bầu trời Sài Gòn vẫn xanh.... vẫn xanh.... Tim em thì chỉ thấy héo úa, theo từng mùa lá rơi. 

Anh đã đi rồi. Anh đã đi rất xa rồi. 

Gem ơi, hãy quên đi.



Hãy cố mà quên đi. Gem nhé. 



Dù sẽ còn đau nhiều lắm. Thì tới lúc cũng sẽ mệt mỏi quá mà đau trong câm lặng. Và rồi chai sờn đi thôi. Cố lên nào. 



Người đàn ông đó. Không xứng. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét