Snow in Snow

• Snow

30.8.08

♦ 607 ngày yêu. Chia xa.


Tới rồi. Giờ phút rời xa vòng tay a.

Vội vã - và đột ngột. Mặc dù đã biết trước sẽ có ngày hôm nay, sẽ có những giây phút đau đến thắt lòng như thế này, em vẫn không đủ bản lĩnh để tiếp nhận nó. Em không còn nụ cười, chỉ là nước mắt. Khóc - khóc - khóc hoài, khóc mãi. Nhưng e đã không khóc lúc tiễn anh đi. Em đã không khóc. Em giỏi lắm, đúng ko anh ? Pé sún của a mà. Lúc ấy em thấy anh cười, mặc dù khóe mắt chỉ trực là trào ra. Nụ cười của anh, cái đã theo em suốt 2 năm dài, vẫn đẹp như vậy. " Pé Sún giỏi nhất, pé sún của T giỏi nhất thiên hạ, pé sún ko khóc nhè nữa nhé, pé sún sống thật tốt chờ T về nhé, giữ sức khỏe nghen...Cố lên. T yêu Sún nhất.! Nhất nhất đó...!"

Tim đau nhói, lí trí thực hiện công việc cuối cùng : mỉm cười. Không nói được jì, thực sự em đã không nói được lời nào. Em tệ quá. Biết bao yêu thương, biết bao suy nghĩ, em đã không thể thốt lên thành lời. Cổ họng nghẹn đắng, chỉ biết ừ, ừ và ừ. Cứ như nói rồi sẽ tuôn trào ra hết, không giữ lại được một điều jì cả. Em không khóc, khóc sẽ làm anh buồn, phải vậy ko...? 







Biết sao được khi tất cả đã định :) 



Ko đc cùng anh ăn ly kem, đc ngắm thành phố TINA từ núi nhạn, đc hét thật to tên nhau khi đứng trước biển, đc ăn những cái bánh Trung thu 2k anh hứa " mai nay nah zí nô đi ăn trung thu sớm nghen, nô có bánh nè :D ..."

Còn đâu...??? Còn đâu anh ơi...!!!

Em ko nghĩ nó khó khăn thế này, có tưởng tượng đến đâu cũng ko = thực tại, khó, khó lắm ...!!! Một mai thức dậy, ko còn anh cùng đi ăn sáng, ko còn anh đón đi học về, ko còn ai dỗ dằn an ủi, ko còn 1 vòng tay ấm áp khi đông sang! Em phải chấp nhận! Em phải hòa nhập! Em phải làm quen ! Em phải mỉm cười mà nhớ đến anh chứ ko phải là nếm vị mặn của những giọt nước mắt ! Mặn, mặn đắng! Cuộc sống của anh và em, vẫn ko ngừng tiếp diễn, anh cũng đâu vui vẻ j, sang đó 1 mình, anh cũng buồn lắm, anh cũng nhớ nhà lắm , anh cũng như em nhưng anh bản lĩnh mà cười, mà sống, thế thì tại sao em ko làm đc, em đâu có thua anh ^^ Yên tâm anh nhé, pé sún sẽ chỉ vấp thui, vấp oài chạy tiếp, lại vấp, oài lại chạy tiếp, mãi thế , dù đau đến mấy, cũng ko bỏ cuộc, ko từ bỏ cuộc sống này, cố gắng thật nhiều để trưởng thành, để yêu anh nhiều hơn, xứng đáng hơn.

Đừng quên pé , đừng thay đổi , .......hãy để con người anh chứng minh những lời anh nói , một cách chân thành nhất , lời hứa cuối cùng dành cho em , anh nhé !





Ngày cuối tháng - mưa tầm tã. Ngày chia xa. 



Tạm biệt ... đi may mắn nhé anh !


 Yêu anh nhiều nhất ! 













Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét