Snow in Snow

• Snow

14.12.10

★ (7)


Rã rời - Là cảm giác của hiện tại. 

Bệnh vẫn chưa dứt, vậy mà 2 tối rồi cô theo anh rong ruổi không biết bao nhiêu con đường. Chính xác là lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu con đường (?) Là-đi-bộ.

Đầu óc anh, giờ đây là lúc cô tự hỏi xem nó có thực sự ổn không ? :) Cũng khá bất ngờ khi ngoài khả năng bay nhảy, a còn 1 khả năng khác đó là đi bộ không-biết-chán.! 

Con người ta " yêu nhau " theo kiểu 2 cá thể riêng biệt độc lập về tình cảm cũng hay. Anh là anh. Cô là cô. Anh có chìa khóa sơ cua hơn 2, cô cũng hàng đêm đi vào giấc ngủ bằng giọng nói của 1 người con trai khác. Mọi thứ vẫn diễn ra hết sức bình thường. Cô và anh - " sống quá tình cảm " chăng ? 

Đến thời điểm này, cô có thể khẳng định : Anh không yêu bất cứ 1 người con gái nào của hiện tại nơi đây.

Có lẽ, con gái tìm đến anh, đôi khi cũng chỉ để chinh phục điều đó. 1 bức tường thành tưởng lỏng lẻo dễ đổ, thực ra lại kiên cố đến không ngờ.  Anh không muốn tiếp nhận 1 ai vào tim. Càng cố gắng, anh chỉ càng đẩy xa. Có cũng được, không cũng chẳng sao. Nhưng đơn giản a không bao giờ rảnh tay, vì anh muốn sự vui vẻ.   Thoáng chốc nhớ về hình ảnh người con trai với nụ cười hiền lành đầu năm, cô nhanh chóng nhếch mép mình cho 1 nụ cười mai mỉa. Cứ dễ đánh giá con người ta, chỉ toàn là sai lầm nối tiếp :) Vậy mà dường như, sâu thẳm nhất tim cô, vẫn mong đợi 1 điều j... Không phải tình yêu, nhưng không hề dễ gọi thành tên. 

Sổ mũi kịch liệt. Đầu óc quay cuồng nóng sốt.

Cô thầm cau có nhớ về con người làm cô đã bệnh nặng còn bệnh nặng thêm thế này. 

Độc ác. Anh chỉ cần mình anh vui vẻ. 

***

Anh rủ cô đi xem anh chơi thể thao. Bóng rổ. Cô chỉ muốn nói với anh rằng " Đó chỉ là tập quần với trái bóng thôi chứ không gọi là chơi ". Sau đó chính a cũng bảo anh chưa chơi bao giờ, trước đây trường không có bộ môn bóng rổ. :| Thế a gọi cô đi để cho cô xem cái j ? 

...là làm cho cô nhớ về người ấy sao ? Ừ đấy, nhưng a nào biết T là ai trong cs này. A không hề biết tồn tại 1 người như vậy trong cô. Chỉ đơn giản, là vô tình a chơi bóng rổ trc mặt cô mà thôi. 

Những trái bóng xoay vòng. Lên lên xuống xuống...cô chẳng còn quan tâm nữa. Mọi thứ trước mắt mờ nhòe. Ngăn cho nước mắt không chảy, nhưng sóng mũi đã cay xè vì nhớ. Mối tình đầu ấy, thực đã không còn nơi đây. Ngày ấy buổi chiều nào T cũng mồ hôi nhễ nhại trên sân bóng, cô ngồi ngoan 1 góc theo dõi, lơ đãng có, nhưng chỉ cần T quay lại cười, cô bỗng chốc cũng thấy vui theo. Cái chớp mắt khi lau mồ hôi, không hề lẫn lộn. Tuổi 16, 17 đẹp như những cuốn truyện tranh cô vẫn hay đọc. Trong sáng, ấm áp. 

Giật mình...Chỉ là 1 khoảng không ầm ĩ với những con người xa lạ. Cô cất gọn những mảnh ghép. Là của riêng cô. 

***

Buổi tối cùng nhau trượt Patin. 

Cũng đơn thuần của cái gọi là " nổi hứng lên "

Toàn thân đau ê ẩm. Anh thì hứng thú như 1 đứa trẻ con, vui vẻ và cười đùa không nghĩ ngợi. Châm ngôn của a, có khi là " Đã chơi là phải vui - kệ có ai thế nào đi nữa ". 

Không có cái gọi là quan tâm.

***

2 hôm nữa thi cuối kì. 

Thời gian đang dần trôi đi quá nhanh chóng, và cô thì đang hành động như 1 đứa nhóc không cần quan tâm 2 chữ " thời gian " là gì. :)

Cô cần đi chậm lại... Nhanh quá rồi... Nhanh quá thế này, cô sẽ trượt té mà không phanh lại được... 

Cô thực sự không muốn điều ấy. Mà có ai là muốn mình trượt và té đau đâu. :) 

Không ai cả...

Người cô đang như 1 thân gỗ...Nặng nề. Nhưng thực ra bên trong lại mục rỗng. Cực kì mục rỗng :)   




6 nhận xét:

  1. N viết một lúc liền những entry.Làm e thấy choáng luôn!Sức khỏe N lại có vấn đề nữa rồi.:(

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Những bài viết của cách đây 3 năm cô bé à, Na chỉ mở ra thôi :) Na vẫn khỏe ;)

      Xóa
    2. Vậy mà e cứ tưởng là hiện tại...N vẫn khỏe là tốt rồi!N ngủ ngon nhé!Luôn bình an nữa...

      Xóa
  2. Trả lời
    1. Chị nhớ mọi người...

      Một thời gian nữa, Na sẽ ghé thăm lại em thường xuyên hơn :) Móc ngoéo

      Xóa
  3. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa