Snow in Snow

• Snow

25.12.10

★ (9)


     Cô không dám nhớ lại, không dám nghĩ ngợi, không dám phân định đúng sai, vì cô biết một khi nhìn thẳng vào sự việc, phần người cô sẽ chẳng còn gì cả. Là cô sai. Cô biết - đây sẽ là việc đầu tiên trong đời cô nhận về mình 2 chữ " hối hận ". 

     Hối hận.

     Đơn giản đến đau thắt. Có hối hận đến thế nào, mọi thứ đều không thể cứu vãn xoay vần được nữa. Một giây qua đi, đã đủ để gọi tên quá khứ.

     Những ác mộng. Những ám ảnh. Cô không có quyền lên tiếng với chúng. Không có quyền nói " làm ơn dừng lại, tôi không còn cách nào khác ". Cô không đáng được nói...Cô không đáng được sống...

     Nhưng rồi, cô vẫn sống...Vẫn phải sống...

     Nếu trách cuộc đời, chi bằng trách bản thân mình ngu dại trước nó, trách bản thân quá yếu đuối và hỗn tạp. Có lẽ sau này cô sẽ phải trả giá cho mình của tuổi 19 đã nhẫn tâm thế nào, đã ngu ngốc và dại khờ ra sao...

     Cái ngày ấy... Sẽ lặng yên và cam tâm chịu đựng.
     Còn cách nào nữa đâu. :)

***

     Noel - Đã là của ngày hôm qua. 

     24 tiếng đồng hồ, cô nhớ mình không rơi nước mắt.
     Cô không khóc, không đau đớn như cô của năm 18 tuổi.
     Mọi thứ đều đã dần nhạt đi. Hoặc chăng là do cô nhạt đi, còn mọi thứ vẫn vẹn nguyên như cũ.
     Kỉ niệm, hơi ấm...
     dù cô muốn hồi tưởng và trân trọng thì hiện thực nó cũng chỉ đơn thuần là hư vô mà thôi. 

     Noel - Từ dạo ấy đến giờ cô vẫn một mình như thế. Dù là đang tồn tại một ( hay nhiều ) mối quan hệ yêu đương, dường như điều ấy cũng chẳng hề tác động gì đến ngày này.

     Nếu có một khái niệm chỉ cần nhắc đến tên của nó đã làm con tim lạnh đi, có lẽ 2 chữ
" Giáng Sinh " đơn giản sẽ nhận lấy cái phần vinh dự ấy. 

     Giáng Sinh...

     Mối tình đầu

    Sự ra đi

    Nỗi thất vọng

Chỉ là cô không biết mình có còn đang cố gắng chờ đợi 1 điều gì đó để mà thất vọng nữa không mà thôi. :)*

***




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét