Snow in Snow

• Snow

7.11.16

Thế là xa nhau.

book, flowers, and vintage image

Ngày 7 tháng 6 cách đây 2 năm, lần đầu tiên cô nắm lấy đôi bàn tay lạnh ấy. Lạnh, rất lạnh. Tự nhủ với lòng, có mình rồi, bàn tay ấy sẽ không còn lạnh nữa.

Ngày 7 tháng 11, 2016, tròn 29 tháng cô ở bên cạnh cậu. 29 tháng với nụ cười, nước mắt, với những kỉ niệm mà đến tuổi này rồi cô vẫn tự hào mà giữ cho mình 2 chữ " đầu tiên ".

Thế là xa nhau.

Thế là đã tự mình cứa mình một vết sâu như vậy. Nước mắt chảy bao nhiêu cho đủ. Mà thực ra thì có bao giờ nước mắt được dùng để đo độ đủ của tình cảm nông sâu. Cô không khóc nhiều nữa. Chỉ cảm thấy nếu nói ra thêm một chữ, người sẽ nuốt nghẹn thêm vài phần. Mệt. Chỉ là rất mệt. Đau lòng đến thế nào, cậu mãi mãi cũng không hiểu được...

Những ngày 7 của mười hai tháng trong năm, trời thường làm cơn mưa. Thất tịch mưa tầm tã, những ngày khác cũng nhẹ nhàng lai rai mưa hoài như vậy. Hôm nay, trời lại tạnh khô, dù là những ngày mùa đông ẩm ướt và khó chiều. Trời cũng mệt rồi, phải không...

Ngồi co ro với màn đêm Sài Gòn cô độc, cô tuyệt nhiên không dám bật lên bất cứ bài nhạc nào, sợ rồi màng nhĩ cũng chảy máu cùng tim. Không dám nhớ, kỉ niệm quay cuồng như một cơn bão trong lòng, không dám làm gì hơn, sợ mình hụt hẫng sâu đến không thở nổi. Cô 25 tuổi, lại đáng thương như cái ngày 20 tuổi ấy. Vẫn cô độc, vẫn thất bại. Vẫn lầm lũi một mình, từng người từng người một vì cô mà rời xa.

Thôi nhé...gõ đến thế này thôi, chỉ là muốn nguệch ngoạc lại một vài chữ, biết đâu kí ức cũng có chân mà chạy mất, biết đâu một ngày cô không còn nữa, cậu ấy sẽ tìm về được nơi đây...

Cậu biết không, cậu là người tuyệt vời nhất tôi từng gặp trong những năm sống trên đời này, trừ gia đình không thể đem ra để so sánh, có lẽ chẳng có thứ gì có thể xứng đáng để đặt bên cạnh. Vì tất cả những gì đã qua, vì niềm vui tôi và cậu đã cùng nhau chia sẻ, vì nước mắt tôi cậu đã lau cho nhau... vì những lần ốm đau có nhau ở bên mà cười sụt sùi không còn gì có thể làm mình tủi thân được nữa...

Hôm nay cậu ấy đã làm cô tự găm một miếng dằm vào tim. Cô vẫn ở đây, mãi ở nơi đây đợi cậu quay lại, chỉ là cô biết, nếu còn có một ngày xa xôi như vậy, vết dằm này cũng sẽ phát huy hết công lực mà làm vết thương đau âm ỉ, và rồi nát tươm từng ngày... Và rồi nếu cậu ấy có thực sự quay lại, cô cũng chỉ như tự huyễn hoặc cho mình bằng sự tạm bợ từng ngày. Cô bảo tri kỉ, nhưng tim cô quá ích kỉ cho 2 chữ tri kỉ ấy. Ích kỉ đến mức ngoài cô ra, cậu có chết đi cũng không được có thêm bất cứ người nào khác trong cs này... Vậy nên, làm sao có thể, làm sao có thể...

Tổn thương cô gây ra cho cậu, cô cũng sẽ nhận lại vẹn nguyên. 

Những nỗi đau cô trải qua, những điều mãi mãi cô không thể nói thành lời cho cậu, thôi thì cậu cả đời này cũng sẽ không biết, 

Bình an là được rồi, Chỉ cần cậu bình an. 




3 nhận xét:

  1. Khi em mở blog ra và đọc xong những dòng này. Có điều gì đó - vỡ vụn cắm sâu vào lồng ngực. Và từ trong những điều tan vỡ, thấy mình rơi ngược. Nước mắt có rơi cũng được gió hong khô.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Có một ngày đầy gió, trời tắt nắng lạnh trong... chị em mình sẽ ngồi cũng nhau, chỉ nhìn trời thôi và không nói gì cả... Ngày ấy, có lẽ cũng sẽ như cảm thấy được an ủi hơn rất nhiều phải không...

      Xóa
    2. Những gì em muốn nói N cũng đã nói hết rồi. Có người ngồi bên, cùng im lặng ngắm mây trời, cũng đã là niềm an ủi lớn nhất đối với em rồi.

      Ôm N.

      Xóa