Snow in Snow

• Snow

12.11.16



Sáng thứ 7 rất nhiều nắng. Thèm mưa gãy lòng mà trời thương không nổi. Nắng chói chang, nắng khô đầu. 

Ngồi khều từng cọng mì. Vẫn là vị trí ấy. Đến mì cũng rất quen thuộc.Trời vẫn xanh. Gió vẫn thổi. Chỉ người là rời xa. Ừ, thôi vậy. Giơ 5 ngón tay ra đếm, cũng chỉ mới 5 ngày trôi qua...5 ngày qua, vẫn chỉ còn những nụ cười nhạt, những trò đùa cố nặn ra được một chút niềm vui cho người đối diện... Hóa ra, gần 3 năm qua, ngoài cậu ấy ra cô chẳng có lấy thêm nổi 1 người bạn thực sự bên cạnh. Bạn thì nhiều, mà đến lúc lòng héo khô thế này lại chẳng muốn đụng tới một ai. Vốn dĩ cuộc sống này là vậy rồi. Cô cũng chẳng lấy làm lạ nhiều mà buồn phiền thêm gì nữa. 

Cũng nuốt hết nổi những cọng mì. Mì cũng như nắng, mì cũng như lòng người, đều khô rạc như nhau.

Cậu ấy vẫn cười, cậu ấy vẫn tiếp tục vui vẻ với cuộc sống hiện tại như vậy, mà không cần phải có cô bên cạnh, cô lặng lẽ thấy điều ấy qua những con chữ, những dòng comment. Cô chẳng đổi avatar, cô chẳng post stt, cô cũng không chặn bạn bè hay unf gì cả. Mọi thứ cách đây 5 năm vẫn giữ nguyên như vậy, một chữ xòe ra cho thiên hạ cô cũng chẳng buồn làm. Có lẽ giờ là chưa cần thiết, cũng là chưa đủ cảm xúc để làm bất cứ điều gì. Là sợ, là mệt, là thất vọng mà để mặc vậy thôi. 

Một ngày thứ 7 lang thang. Mà đi đâu giữa cái chốn Sài Gòn quen thuộc này cũng là " những tháng năm ấy, có tôi có cậu... "... nhập nhòe len lỏi vào trong mắt, rồi ngập ứ trong lòng. Chạy xe mà khó thở đến vậy, thì còn muốn đi đâu. Thôi lại về nhà. Về nhà rồi chỉ muốn đặt mình xuống nhắm mắt rồi ngủ, mắt nhắm rồi mà tim đâu ngừng đau. Sao khổ thế này, Na ơi... 




















1 nhận xét: