Snow in Snow

• Snow

15.11.16

Cậu ơi





Gần nửa đêm rồi, cậu đã ngủ chưa ?

Cậu ốm, không biết có tự giác đi ngủ sớm không. Cậu ốm, không biết có chịu khó ăn đồ bổ uống thuốc đều đặn không. Cậu ốm, thực ra giờ cũng không còn liên quan gì tới tôi nữa rồi, phải không...

Hôm qua có siêu trăng thế kỉ, lúc ấy nhìn lên trời cao, nước mắt tôi lại lặng lẽ chảy. Nhớ cậu, thắt lòng. Cậu nhớ không, có một lần mặt trăng máu gì đó, tôi với cậu ngồi há mồm ngắm những bức ảnh chụp hoành tráng trên thế giới, rồi hùng hổ " tụi mình sau này cũng sẽ chụp được những bức hình như vậy, đẹp hơn vậy, tụi mình sẽ cùng nhau ghi lại những khoảnh khắc thật đẹp ấy, tụi mình là nhất rồi hihi haha...". Ước mơ ấy, mỗi lần nhìn lên trời cao, tôi vẫn lẩm nhẩm thật kĩ, vẫn dặn lòng vì cậu tôi sẽ không bao giờ quên. Ăn một món ăn mới, ngắm một phong cảnh lạ, hình ảnh cậu lồng ghép hiện lên rõ rệt. Cậu rõ ràng vẫn đang rất gần tôi thôi mà... Bầu trời trong mắt tôi nhìn từ ngày ấy, như vạch ra một khoảng rất xa, rất dài, rất xa cậu. Bầu trời của tôi bây giờ, buồn lắm, cậu biết không...

Nhòe nhoẹt nhấn vào folder với cái tên thân thương, video cậu cười ngày ấy, quặn thắt tim tôi. Hồi ấy, tôi luôn cho rằng biểu cảm của cậu là không đủ với cái sự xúc động tôi đem dành tặng cậu, nên tôi chỉ biết trẻ con phụng phịu mà nói lẫy trêu cậu. Giờ đây một mình xem lại, cái biểu cảm chân thật đến rõ rệt thế này, cái bất ngờ xúc động đến mức không biết biểu cảm ra thế nào, cái mếu rất cậu,...ấm áp đến nhường nào... Tôi nhớ cậu, nhớ cậu lắm, cậu biết không... 

Tôi nói với cậu hôm chia xa ấy rằng tôi đã không còn khóc nữa, rằng vì thất vọng về cậu mà cả người bỗng nhiên cạn khô đi hẳn, một chút cảm xúc cũng không còn. Là nói dối. Là nói dối cả đấy. Là nói dối thật nhọn để cậu sẽ chẳng còn cảm thấy cần tôi nữa. Cảm thấy vậy có khi là đủ rồi. Cậu sẽ nhẹ nhõm hơn. Những đêm mở mắt nhìn chăm chăm về khoảng tối nơi bầu trời phía xa, mắt nhòe nhoẹt nước, mơ hồ ngủ, rồi mơ hồ thức, sáng tỉnh giấc lại rỗng tuếch khô hoen trong lòng. Rồi lại cười với mọi người, rồi lại đối xử như không có gì xảy ra với cả thế giới. Thì đúng rồi, đau này, ai đủ mà thương cho... Tôi mệt lắm, tôi cô đơn lắm, tôi cứ sống từng ngày với một tảng băng chìm trong người như vậy đấy, cậu biết không...

Nhanh lắm

Sẽ nhanh lắm đấy

Tàn nhẫn nhất sau cùng vẫn là thời gian...



Sau từng ấy tháng ngày, cậu sẽ quên tôi đi chứ...



Tim tôi, như đang đứng giữa trời tuyết bao la...

Tuyết cứ rơi....cứ rơi mãi vậy...



mà sao nước mắt không chịu khô...







6 nhận xét:

  1. "Mà sao nước mắt không chịu khô?"

    Trả lờiXóa
  2. Em nhớ Na..
    Nhớ những ngày xưa cũ, buồn như vô hạn..

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Những ngày xưa cũ, quả thật nơi đây đều là nỗi buồn vô hạn

      Xóa
  3. Na thấy em giỏi không? Tìm được blog của Na luôn này..

    Trả lờiXóa