Snow in Snow

• Snow

4.12.13

• December and Soul.






Ngày, tháng, năm

Không phải mình đang viết thư.
Chỉ là muốn gọi tên thời gian bằng một từ ngữ gì cụ thể, sau cùng nó đem lại cảm giác ngớ ngớ ngẩn ngẩn, gọi là ngớ ngẩn.

Tháng 12. 
Truyền thống của một người có tên gọi khác - Na,  là làm mọi thứ rối tung vào quãng thời gian con số thiêng liêng ấy ngự trị.
Mà từ khi nào nó lại được nhận cả 2 chữ " truyền thống " và " thiêng liêng " nhỉ * Cười *
Năm nay, bạn ấy không muốn mọi thứ, đúng, mọi thứ, rối tung lên nữa.

Hoặc chăng ít nhất là về phần cảm.
Cảm xúc. Cảm giác. Cảm thán. Cảm mạo :))
Thế đấy, vừa rồi còn bảo mọi thứ, đã chịu nhấn nhường ngay rồi.

Lâu rồi bạn ấy không tự độc thoại.
Lâu rồi bạn ấy không quay về đây trong những đêm ( rạng sáng ? ) hay những khoảng thời gian không thể phân biệt, để gõ, gõ, gõ, và thả rong cảm xúc. Mà thường đó là những lúc bạn ấy rất buồn.
Phải chăng, điều đó chứng tỏ bạn ấy ổn ? Ổn nên không lầm lũi một mình gõ, gõ, gõ và gõ ?

Không phải.
Thực ra bạn ấy còn sợ cảm giác ấy nhiều hơn. Cảm giác không thể viết, không thể cười một mình cùng những câu chữ, cảm giác cô độc với tất cả để rồi chẳng thể...gõ, gõ, và gõ. Cảm giác đến câu chữ cũng bỏ bạn ấy mà đi rồi.
Bạn ấy đã như vậy, suốt thời gian qua.


***

Có rất nhiều thứ bạn ấy không tìm ra đáp án - là bạn ấy không muốn tìm ra đáp án.
Khi người đó, vật đó, việc đó, tâm trạng đó còn đang dang dở, bạn ấy đóng cụp. Không muốn hay không dám để cho mình biết đáp áp, chung quy lại thì cũng như nhau, là hèn nhát. :)

Đôi khi bạn ấy nhớ người con gái, người con gái đã từng dang rộng vòng tay ôm bạn ấy vào lòng, vào cả suy nghĩ, vào cả từng khoảnh nhỏ thời gian người con gái ấy có. Và rồi bạn ấy nhận ra bạn ấy mất người con gái đó. Từ lúc nào, không hay. Lại phải nói lại, không phải không hay mà là biết nhưng không dám thừa nhận, tình cảm đó đã không còn thực sự thiêng liêng như nó đã từng nữa. Sự hèn nhát số 1.

Đôi khi bạn ấy nhớ người con trai ấy, một chút. Một chút lúc thức dậy, một chút lúc vui vẻ, một chút lúc buồn bã, một chút lúc màn đêm buông. Chỉ một chút thôi. Và rồi bạn ấy nhận ra bạn ấy chưa hẳn đã quyết đoán như chính tính cách, chính cách xử lí tình cảm mọi lần của mình. Bạn ấy cười. Vốn tưởng bản thân mạnh mẽ lắm. Ừ thì không thể phủ nhận sau từng đó chuyện, bạn ấy có thể để cho rất nhiều người con gái nào đó nhìn vào và bình phẩm kiểu như " chị lạnh lùng quá ", " chị quyết định nhanh quá ", " chị không thấy vậy là không công bằng với tất cả sao " ...blab blab. Thì sao ? Tất cả đều hư vô cả thôi. Nên mới khiến bản thân hèn nhát như vậy. Vì không đủ lí trí, vì không đủ quyết đoán, vì không đủ nhẫn tâm. Chỉ biết cần phải nhẫn tâm hơn với bản thân mình. Không đi tìm câu trả lời thật sự. Sự hèn nhát số 2.


***

Một ngày đẹp trời ( hay không đẹp ), cũng không rõ vì đã không còn quan tâm đến thời tiết cho những sự kiện quan trọng nữa - bạn ấy và Sky đã trở thành NHỮNG NGƯỜI BẠN.

Cả 2 thực tế đã quá hiểu nhau khi nói về 2 chữ " tình bạn " ấy, và chính xác thì cả 2 cũng chả hiểu nhau đến lấy 1/1000 để cùng thống nhất về 2 chữ " tình bạn " thiêng liêng và cao quý đến mức nào. Thế quái nào :))

Loại trừ hết đi, lần này chúng ta có sự thật lòng :) Từ bạn ấy. Từ cái bạn có tên khác là Na.
Để rồi bạn ấy có thể mỉm cười thật tươi khi nghĩ về Sky.
Để rồi bạn ấy có thể cùng Sky nói về những tả tơi của ngày xưa cũ. Có cân đo đong đếm nhưng rồi cũng chỉ để cả 2 cùng cười.
Để rồi bạn ấy có thể biết bạn ấy không còn cư xử quá lạ lùng nữa. Có thể thả lỏng được rồi.

Dù cho Sky có nói đại loại như đây chỉ là một trong những lần em thay đổi, em có hứng, và rồi không ai dám chắc sẽ không có sự thay đổi cho lần sau.
Bạn ấy không phủ nhận, bạn ấy chỉ muốn Sky biết đây là sự thật lòng giản dị nhất, còn về phương diện tính cách thuộc về bản năng, sẽ là dại nếu bạn ấy dùng mấy từ hứa thề đảm bảo cho tương lai.

Lịch sử lặp lại thì chẳng còn gì vui nữa, hãy cứ để vậy thôi.



***



Ai cũng từng nói muốn quên một người. 

Nhưng chẳng ai thật sự muốn quên sạch sẽ người ấy cả. :) 


Những ngày đông này..

Cứ từ từ
..



từ từ thôi.















2 nhận xét:

  1. Chị ơi..... Chị đâu rồi :(

    Trả lờiXóa
  2. Dạo này đỡ buồn không em? À, chị có đọc bài em viết, chỉ là cảm xúc rời rạc nên không hiểu lắm. Nhưng chị hy vọng là người cần hiểu sẽ hiểu được...

    Trả lờiXóa