Snow in Snow

• Snow

18.12.13

• 131218




Chỉ một giấc mơ không rõ hình hài, sao lại có thể mang đến cảm giác cô độc đến cùng cực như vậy...

Đã từng nghĩ giấc ngủ ít nhất cũng là chốn đậu chân an toàn cho những cảm xúc còn đang loạn lạc rối tung, tôi sai rồi
nó hoàn cũng có thể chỉ là vực sâu thẳm, kéo con người ta rơi xuống, cứ thế cứ thế rơi..

Cuộn chặt với giấc mơ,
cuộn chặt cùng cô độc
sao tôi nhớ anh đến thế này..

Nước mắt
tức tưởi rơi khi cố gắng nhắm chặt mi mắt
chỉ để lại một màu đen
càng là một màu đen, tôi lại càng thấy tôi của những gai nhọn đã qua, rõ ràng đến thế..

Một tôi ngây ngốc
một tôi khờ dại cho mình là khôn ngoan
một tôi biết yêu biết hận
cuồng nhiệt đến xót xa..

Tôi muốn nhớ lắm
thực ra là tôi đang nhớ lắm
nhớ thật lòng và ồ ạt quá
nhớ đến bơ vơ không điểm dừng..

Tôi biết nói thế nào đây, khi người tôi nhớ, đều đã xa tôi thật rồi.
Họ vẫn ở đấy, nơi họ thuộc về, chỉ là họ đều đã xa tôi. 
Nên tôi nhớ anh lắm. Nhớ người đã thực sự nhẫn tâm rời xa tôi mãi mãi - nhưng là người tôi được quyền nhớ thỏa thích, mà không mảy may sợ bị lên án. Lên án vì nỗi nhớ tầm thường, lên án vì nỗi nhớ không có chỗ dành cho. 

Anh khỏe không ?
Nơi ấy vẫn bình an vô cùng, chắc chắn là vậy
Em...

cô đơn lắm. Anh biết không...

Nếu được đến nơi ấy với anh trong chốc lát đời
có phải em sẽ thở dễ dàng hơn bây giờ


Em vẫn coi khinh những ý nghĩ như vậy. Những ý nghĩ từ bỏ. Những ý nghĩ tiêu cực vờ như thế giới này chẳng còn gì ngoài nỗi cô đơn. Gia đình là gì ? Nó vẫn sừng sững thế kia cơ mà.. Ai cho phép tồn tại suy nghĩ chỉ cần...chết, là xong. Vẫn là nên coi khinh những ý nghĩ như vậy, a nhỉ. Em biết rồi.. Còn lâu, sẽ còn lâu lắm e mới gặp anh.. Vì cuộc sống, vì hạnh phúc. Vì thứ e đã mất. A phải chờ thôi..


Một phần nào đó trong tôi đã lên tiếng mỗi lần nước mắt rơi ào ạt
rằng cô đơn là gì cơ chứ, nỗi cô đơn này chỉ đáng nhận là " cô đơn đơn thuần " mà thôi
rằng cuộc sống tôi vẫn luôn được bảo bọc từng ngày
rằng cuộc sống tôi vẫn chưa từng bị mất mát đến cùng cực đau thương
nên chăng cô đơn cũng sẽ chỉ là cô đơn đơn thuần
nó nhỏ bé
nó vô nghĩa
nó đến rồi sẽ đi



Phần nào đó lại cực nhọc phân bua vỏn vẹn
.
.
cô đơn ấy
nó thực sự rất đau
Khi nhận ra rằng, bạn thật sự không thể gọi được cho bất kì một ai, mà chỉ có thể lẩm nhẩm nói chuyện với một linh hồn trên cao trong cơn hoảng loạn của nước mắt, nỗi đau ấy...
nó không hề thua kém bất cứ tổn thương đến cùng cực nào cả.

Nhưng sau cùng, phần nào đó của lí trí, vẫn luôn mạnh mẽ hơn. Nó đúng. Dù tôi có cô độc đến chừng nào, dù tôi có đau lòng đến bao giờ, dù nước mắt vẫn đột ngột ào ạt rơi không kiểm soát, dù hơi thở tưởng chừng là của một tôi nào khác...thì tôi vẫn là tôi. Và rằng - những con người đã từng là rất nhiều của tôi, họ vẫn ở nguyên nơi họ thuộc về, và nơi ấy đã xa tôi đến vô cùng.

Không có điều gì được thay đổi sau cơn trầm luân của nước mắt. Không gì cả. Người quên người. Tình quên tình. Tôi những tưởng khi tôi nói chuyện bình thường với họ thì tất cả rồi cũng sẽ bình thường cho tôi, tôi những tưởng hiện thực êm dịu cũng sẽ làm con người tôi dịu êm, nhưng không, nó lại hùng hồn đánh bật lại quá khứ đau lòng ấy. Trong mơ, ngày tôi mất đi họ, vẫn vẹn nguyên hiện về. Nụ cười tôi cười ở hiện tại, toàn hoàn là hư vô. Sự lo lắng và tình cảm tôi dành cho họ ở hiện tại luôn thật lòng như nó vốn đã từng, nhưng nó lại là vết dao sắc tự cứa vào lòng tôi. 


Tôi không cần. Tôi chưa đủ. Tôi sẽ chỉ chịu thêm nhiều tổn thương vô hình mà thôi.




Nhẫn tâm. 
Con đường đó, hợp với một tôi muốn quên đi tất cả tình cảm ngày ấy hơn.

Có yêu thương đến cách nào, người tôi yêu thương cũng không quay lại
Vậy, chỉ nên là nhẫn tâm mà thôi. 


.
.
.
.
.




Sài Gòn lạnh vậy sao ?
Sao tôi phải cuộn chặt đến thế này...


2 nhận xét:

  1. SG trở lạnh rồi!N nhớ giữ ấm nhé.Nỗi nhớ mùa Đông cũng thật mệt mỏi phải k N?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nỗi nhớ mùa nào cũng dễ khiến con người ta mệt mỏi, nếu không tự giữ vững mình.

      Em cũng giữ ấm nhé, Mây. * Hug *

      Xóa