Anh.
Hôm nay em uống hơi nhiều, vì em vui. Hôm nay quả thực em
rất vui. Cái niềm vui kì lạ ở chỗ là em không cười nhiều. Mọi người còn tưởng
em chê cái niềm vui ấy. Nhưng chung quy lại thì em vui. Vì chiếc điện thoại lơ
lửng trên tay làm em buồn. Buồn vì không thể chia sẻ được niềm vui này với
người từng cho em nhiều nỗ lực. Không thể chia sẻ được với anh – Dù chỉ là 1
câu ngắn ngủi “ Anh ơi, em đã chính thức xa anh rồi.”
Em đang muốn khóc. Khóc là cách ăn mừng 1 niềm vui rất ý
nghĩa phải không anh ? Nhưng vui thì ai lại khóc, lại bị chọc là đa sầu đa cảm.
Lúc trước em không hay thuộc thơ, chỉ hay nhớ mơ hồ một vài câu đặc biệt. Thế
mà hôm nay em lại lẩm bẩm đọc được hẳn cả 1 bài của Nguyễn Phong Việt trong khi
bạn bè nốc bia nhiệt tình. Chẳng hiểu em đã thuộc nó khi nào và từ bao giờ nữa
a ạ.
“… Giây phút của tổn thương chỉ là giây phút khởi đầu cho sự
sống.
Mang chuỗi ngày dài thứ tha…”
• Gem •
Đến rồi đây :)
Trả lờiXóaTa lại tìm thấy nhau :)
XóaChào em !
Trả lờiXóaAnh cũng đã lập xong blog mới nè :
http://www.blogger.com/blogger.g?blogID=7024582496590917042#allposts/postNum=0
Sao anh không thể kết nối với blog Gem nhỉ ?
Chúc em vui vẻ an lạc .
Thân mến
Hì, a vào G+ add em vào Circle là ok. Em add anh roỳ á. :)
Xóa