Snow in Snow

• Snow

7.7.08

♦ Ngược gió cánh diều bay.







Hết bệnh!


1 tháng trôi qua.

1 tháng 6 với quá nhiều biến động.

1 tháng là khoảng thời gian bệnh tật lấy đi của nó những dự định, từ bé đến jờ đây là lần bệnh nặng nhất, nằm sốt đùng đùng mà nó tưởng mìh ko còn tương lai. :)



Thật là kinh khủng.

Bệnh tật đúng là 1 con quỷ!





Giờ khỏe rồi, lại tiếp tục rong ruổi đến những lớp học thêm đông ngẹt người, lại tiếp tục học yêu và ghét cái nắng hè, vẫn những con người ấy, những nụ cười ấy, chỉ khác, khác 1 điều là thiếu đi 1 hìh bóng quen thuộc, cũng đã lâu r, ùh , nó ko quên nhưng dường như đang cố để ko nhớ đến điều đó... :)




Nhiệt độ bữa h lúc nào cũng chực đốt nóng những đứa hay la cà như nó thành 1 kon heo quay... ! Nóng ! Nóng và nắng chói chang gay gắt khó chịu cực độ ...!!!



Thế mà chiều nay mưa.... mưa ào ạt, xối xả, mưa đền bù cho những ngày khô hanh vừa qua ! Mát lạnh....!!! Cảm giác thật bình an...!!! Ngắm mưa, nó hài lòng với những j hiện tại! Hiện tại thôi nhé, hiện tại - tức là lúc này đây, giây phút này, khung cảnh này và con người này !


Rút cuộc nó vẫn ko rõ... Tình cảm trong nó là jì....



Hết ư... !!

Nói hết là nói dối!



Hết ! 
Hết làm sao khi vẫn còn ~ suy nghĩ , ~ nỗi nhớ...????
Rút cuộc cái này gọi là j ?

Tàn dư ư ? 
Sao nó cứ rơi vãi vào ~ buổi chìu tà , vào ~ cơn mưa , vào ~ bản tình ca bất tận....!!!!




Hôm nay T đi, ùh, lại đi.



Cứ thấy 1 cái j đó hững hờ. Muốn lên tiễn, nhưng lại quyết định ở nhà. Cũng chẳng có j để nói. Hỏi có nói j thì cũng đã nói hết r... " ăn uống vào", " ngủ kĩ", " ko léng phéng "... hờ , hết :D, ngắn gọn và xúc tích ra phết ! 



Nghe cứ thấy nhoi nhói !




 Nhìn lại những gì đã qua, với tình yêu này, nó không có gì phải hối hận hay thấy có lỗi gì với T. Nó đã yêu, đã tin, đã hạnh phúc, đã khổ đau, đã duy ý chí, đã mềm lòng yếu đuối và cũng đã thay đổi vì T… Nó không xinh đẹp và khéo léo, nhưng nó có tình yêu và chân thật. Nó thấy nhẹ nhàng vì ít ra trong tình yêu này nó cũng đã sống thật với cảm giác của mình. Chia tay – nó đã đau, nỗi đau câm lặng không nói thành lời… để rồi nó chỉ biết cười... Có người đã nói : “Cứ khóc thật to, hay gào thét lên cũng được, chứ đừng cười như thế này, cười thế, mọi người nhìn thấy đau đớn lắm…”... Hì ... Khóc làm j cho thêm đau .... Nước mắt đắg lắm..! Chẳng ai có lỗi cả. Có lỗi chăng thì là T đã không sống thật với lòng mình....Có lẽ chỉ thế thôi... "Cái gì đã qua thì hãy để nó qua đi." 





“Chẳng phải em bao dung, cũng không mong có lúc
Anh giật mình, hối hận nhớ về em…” 



Với T, tất cả đều có thể, T là 1 cái cây ,cây trong cây lá gió, giống lắm T àh ! T tự tin , tự tin 1 cách " quá đáng " , và phần lớn tất cả đều cho rằng , khi cây lên tiếng , lá sẽ ở lại , gió ko đủ sức thổi lá đi. Có lẽ thế thật, mà cũng chẳng có j là tuyệt đối. Có những nỗi buồn rất dễ nguôi ngoai nhưng cũng có những nỗi buồn chẳng bao giờ dứt.... Buồn... có lẽ nó sẽ phải buồn mãi... thì làm sao mà quên đc ... chỉ mong rằng những ngày đẹp trời ... ko nhớ để khơi dậy nỗi buồn thôi!


Tha thứ có làm cho con người ta sống tốt và thọ lên ko nhỉ



 ....Nhưng nó đã từng đc biết : "tha thứ là cách trả thù cao thượng nhất !"




Không thù hận, không hờn trách mà "thanh thản mỉm cười, thanh thản nghĩ về nhau"...

....



Thôi ko nghĩ nhiều nữa... cứ sống... cái j đến sẽ đến... !



… Chính vì ngược gió mà con diều mới bay lên được… 





By Na.

07.07.08

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét